Tôi năm nay 30 còn vợ 26. Chúng tôi quen rồi lấy nhau qua mai mối. Thú thật là tôi không thực sự yêu vợ. Chúng tôi đến với nhau là vì mối tình đầu của tôi và người cũ không thành, chán nản và nghĩ rằng mình sẽ chẳng yêu được ai khác ngoài cô ấy nên tôi… nhắm mắt lấy bừa một người mà biết chắc bố mẹ sẽ hài lòng.
Hình minh họa
Lấy nhau rồi, tôi vẫn chu toàn với gia đình, vợ con. Nói thật là trong lòng tôi, vẫn luôn còn hình bóng người cũ nhưng tôi chưa hề làm gì có lỗi với vợ. Nhưng nhiều khi, tinh thần đi xuống, đi qua quán quen, gặp những đứa bạn chung, tôi vẫn bâng khuâng nhớ về cô ấy.
Thanh hiền, rất hiền. Chính vì thế mà khi bị gia đình cấm cản, cô ấy không đủ dũng khí để đấu tranh bảo vệ tình yêu của chúng tôi. Rồi cô ấy cũng đi lấy chồng, cũng có một cuộc sống ai nhìn vào cũng sẽ cho là hạnh phúc. Nhưng tôi biết, cô ấy vẫn yêu và nhớ tôi. Có những hôm, cô ấy nhắn cho tôi một cái tin vu vơ “Không thể nào quên”. Tôi không nhắn lại. Nhưng cũng có hôm, tôi buồn và nhớ, cầm điện thoại lên và nhắn “Liệu có thể quay lại như xưa?” thì cô ấy cũng không trả lời. Đôi khi tôi thấy may mắn vì dường như bây giờ trái tim của chúng tôi đã lạc nhịp, không còn vui hay buồn cùng nhau nữa. Bởi nếu không, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Người ta thường bảo rằng phụ nữ rất tinh. Điều đó quả thật không sai. Vợ tôi, dường như cảm nhận được rằng đâu đó trong tôi vẫn còn hình bóng người cũ. Bóng gió có, giận dỗi có, thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn tôi và đe dọa “Anh mà còn tơ tưởng tình cũ thì chết với em!” Những lúc ấy, như ăn vụng bị bắt quả tang, tôi lại lớn tiếng với vợ “Em đừng có ghen vớ ghen vẩn!” À, về chuyện này phải nói thêm là “đội ơn” mẹ tôi, nhờ cái bệnh nhiều chuyện của mấy bà nhà quê rỗi việc đã ngồi kể tuốt tuồn tuột thiên tình sử một thời của tôi và Thanh cho vợ tôi. Phụ nữ mà, ai mà không khó chịu khi biết quá khứ yêu đương của chồng cơ chứ!
Vào một ngày “xấu trời”, đó là ngày Valentine. Khi tôi còn đang đau đầu với mớ số má chả hiểu sai ở đâu mà không sao khớp sổ được, điện thoại báo tin nhắn zalo. Hơi bất ngờ vì gần như zalo của tôi chỉ có Thanh vẫn nhắn tin, là hình ảnh một đôi giày rất đẹp, đúng màu và kiểu dáng tôi thích. Kèm sau đó là tin nhắn “Tặng anh!”. Lúc đó, bao nhiêu ký ức đẹp đẽ ấy chợt hiện ra rõ mồn một. Đó là lần đầu tiên tôi tặng nàng một đôi… dép lê, nàng bảo “Ừ, không yêu giả dép ông về!” cùng điệu cười mà xưa nay vẫn làm tan chảy trái tim tôi. Đó là lần cuối cùng chúng tôi đi dạo cùng nhau trên đường Thanh Niên, phi xe máy không đội mũ bảo hiểm, hò hét inh ỏi với cái ý nghĩ điên rồ “Giờ có tai nạn sẽ được chết cùng nhau!”.
Lại chuông điện thoại làm tôi bừng tỉnh, là của shipper gọi xuống lấy hàng. Đúng là nàng chọn đồ cho tôi thì chẳng bao giờ có thể chuẩn hơn. Cầm đôi giày về nhà, lăn tăn không biết nên làm gì với nó. Yêu ư, hình như không phải. Hình như tôi không còn yêu Thanh nữa. Hình như đó chỉ là cái cảm giác của một kẻ mất đi con cá “con cá mất là con cá to”. Hình như, à không, chắc chắn là, hình ảnh của vợ dần chiếm tâm trí tôi nhiều hơn. Tôi nghĩ đến vợ nhiều hơn. Dù có thể tôi chưa yêu vợ nhiều như cô ấy muốn.
Nhìn thấy đôi giày, vợ hỏi “Ơ, sao tự nhiên anh đi mua giày làm gì? Giày anh mới mua tháng trước mà!” Chả hiểu đang nghĩ mông lung gì, tôi buột miệng “Ừ, giày này Thanh mới gửi tặng anh!” Vừa nói xong, tôi cứng họng, biết mình đã hớ. Vợ nhìn tôi đầy giận giữ, về phòng đóng cửa cái rầm. Tôi vẫn đứng chết trân giữa nhà, không hiểu mình đang rơi vào cái thế gì đây. Không hiểu cảm xúc mình đang trải qua là cái gì đây. Đúng rồi, tôi sợ. Tôi sợ mất vợ. Tôi biết rằng, người phụ nữ mà tôi cần lúc này là vợ tôi chứ không phải Thanh. Nhưng, quay lưng lại đã thấy vợ ở sau, kéo theo cả vali to đùng, không thèm nhìn tôi một cái, cô ấy đi nhanh ra cửa “Cho anh thỏa sức mà sống với ký ức, với cô Thanh của anh!”
Ôi, lỡ cái gì còn sửa được chứ lỡ lời thì chỉ có chết! Lần này, chắc là tôi phải mất công cưa vợ từ đầu!
Vui lòng nhập nội dung bình luận.