Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Năm nay tôi 32 tuổi, ở tuổi của tôi nhiều người đã yên bề gia thất còn tôi và đám bạn mình có đứa 35,40 vẫn độc thân. Không phải chúng tôi không có ai để yêu mà vì quá bận để kết hôn hay sinh con đẻ cái.
Tôi là dân công trình, ngày xưa tôi từng làm công trình thủy điện thường xuyên phải đi tỉnh, đi những nơi không sóng, không điện nên có yêu cô nào cũng chẳng dám xác định tương lai - tôi không muốn người ta khổ, người ta cũng chẳng muốn chịu khổ vì tôi.
Cho tới khi tôi yêu Thư, Thư khác với những người khác, em có sự nghiệp của mình, có công việc ổn định với mức lương 15 - 20 triệu. Nhưng khi bạn chọn 1 người con gái độc lập tài chính bạn phải chấp nhận cô ấy không dành 100% thời gian cho bạn.
Khác hẳn với những cô gái tôi từng quen trước đây, Thư không xinh, gia thế không khủng nhưng lại vô cùng tự tin. Yêu nhau 2 năm chưa bao giờ Thư níu kéo tôi ở lại, với Thư tôi đến cũng được, đi cũng không sao. Thư càng làm thế tôi càng có ham muốn chinh phục.
Thư không xinh, gia thế không khủng nhưng lại vô cùng tự tin làm tôi cảm thấy bị thu hút, dứt ra không được. Ảnh minh họa.
Mỗi lần tôi đi công tác, em ở công ty tăng ca tới tận mối muộn, chẳng thèm nghe điện thoại của tôi. Có hôm, em lại đặt vé máy bay rủ bạn bè đi chơi, rảnh nữa thì đi ăn, đi bar... và không quên chụp ảnh cho tôi thấy. Một phần tôi đi cũng đủ nhiều, tới lúc cần gia đình ổn định, 1 phần sợ mất Thư, tôi xin chuyển công tác về gần nhà hơn để sáng đi tối về, nếu có đi tỉnh cũng không đi quá 1 tuần.
Đầu năm trước, bố mẹ tôi gọi vào hỏi tôi bao giờ định lấy vợ. Bố mẹ tôi ưng Thư lắm, ngày nào cũng nói về chuyện kết hôn, tôi cũng đã về nhà Thư, bố mẹ em cũng không cấm đoán gì chuyện yêu đương bởi chúng tôi chẳng còn trẻ.
Sau khi hỏi ý kiến 2 bên gia đình, chúng tôi quyết định kết hôn vào tháng 8 tới đây. Thế nhưng, đây cũng là lúc tôi nhận quả đắng với những gì mình làm trong quá khứ,
Ai dân công trình, thường xuyên đi làm xa thiếu tình cảm sẽ hiểu cuộc sống có phần phóng túng của tôi. Tôi không lấy đó làm tự hào nhưng phải thẳng thắn thừa nhận đó là góc khuất của nghề này. Không phải bỗng dưng người ta thường nói yêu ai thì yêu đừng yêu trai công trình.
Trước đây, mỗi tháng lấy lương, hay khi hết công trình, anh em đi liên hoan, đi hát chúng tôi đều gọi "tay vịn" vào, có lần hứng thì tìm thêm gái làng chơi để thỏa mãn. Tất nhiên những lần đó tôi đều đã say ngoắc cần câu, lần thì dùng bao, lần thì quên hẳn.
Nhiều năm như vậy chẳng sao vì gái bọn tôi gọi vào cũng không phải hạng rẻ tiền nên anh em rất yên tâm. Đặc thù đi làm xa, chúng tôi không có những lần khám bệnh định kì như dân công sở, phải tới chục năm nay tôi chẳng tới bệnh viện bao giờ - ơn trời, tôi vẫn khỏe mạnh lắm.
Tôi không tưởng tượng nổi cảnh Thư nhìn thấy bộ dạng đó của mình. Ảnh minh họa.
1 tháng trước, nhóm tôi đi ăn rồi đi hát như mọi khi. Tới màn gọi tay vịn 1 người trong hội bỗng nhiên tái mét mặt nói "thôi, hôm nay anh em mình vui chơi lành mạnh đi". Bình thường cậu ta là người hăm hở nhất hôm nay lại "thiện lành" khiến mọi người khá ngạc nhiên nhưng cũng không miễn cưỡng.
Hết buổi, khi tất cả đều đã say, cùng nhau ra về cậu ta mới nói gần đây đi khám cậu ta phát hiện mắc bệnh lậu, đang điều trị ở viện, chẳng biết bao giờ khỏi.
Tôi chột dạ, gần đây tôi cũng thấy cơ thể có nhiều dấu hiệu thay đổi, thường xuyên đau, có lúc còn chảy mủ ở bộ phận sinh dục. Đôi lúc cũng ngứa ngáy, khó chịu phần dưới. Về nhà, lên mạng tra thì đúng là những dấu hiệu của người mắc bệnh. Ngay ngày hôm sau tôi xin nghỉ tới bệnh viện gần nhà khám thì không có gì bất ngờ - tôi mắc bệnh thật, và còn ở mức độ khá nặng.
Đã 3 tuần rồi kể từ ngày đó tôi không dám gần gũi vợ sắp cưới, thậm chí không dám tưởng tượng tới cảnh Thư biết được tôi ở bên ngoài sống phóng túng ra sao. Nếu biết được chắc em sẽ thù tôi tới chết, hủy hôn, hoặc chẳng nói câu nào đá bay tôi ra khỏi cuộc sống.
Với tính cách của Thư, chắc chắn em sẽ không tha cho tôi. Ngày cưới thì sắp tới, nếu không nói thì phải giải thích với em thế đây. Tôi rối trí quá!
(*) Tít bài đã được Dân Việt đặt lại.
Vui lòng nhập nội dung bình luận.