Vui lòng đăng nhập hoặc đăng ký để gửi bình luận
Khi nhấn đăng nhập đồng nghĩa với việc bạn đã đồng ý với điều khoản sử dụng của báo Dân Việt
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất
Đang ngồi quán thắng cố cuối chợ, nghe tiếng xe máy vít ga, còi inh ỏi, ngó ra, thấy mọi người cười vang nhìn theo một thanh niên phóng ra từ chợ, đèo theo một người phụ nữ.
Dù chỉ thoáng nhìn, tôi cũng kinh ngạc, khi cậu thanh niên điều khiển chiếc xe Win 100 không… mặc quần. Chiếc áo kẻ anh chàng mặc khá đẹp, có vẻ còn mới, sạch sẽ, nhưng nó lại quá ngắn, thành thử khi xe chạy, áo tốc lên, lộ nguyên cả nửa dưới cơ thể.
Anh Trịnh Hữu Tưởng, cán bộ ngân hàng chính sách huyện Hoàng Su Phì cười rung cặp kính cận, nửa đùa nửa thật: “Cậu ấy là Triệu Lao Lớ, người Dao, nhà ở xã Hồ Thầu, nổi tiếng khắp huyện Hoàng Su Phì này đấy.
Ở Hoàng Su Phì, nhắc đến lãnh đạo cao nhất có khi người ta chưa chắc đã biết, nhưng hễ nhắc đến chàng thanh niên Triệu Lao Lớ, hay Lớ “truồng” thì ai cũng biết và bụm miệng cười.
Điều thú vị là anh chàng này khá đẹp trai, lại không mặc quần, nên hành nghề xe ôm đắt khách lắm. Lắm bà, nhiều chị chẳng có việc gì, nhưng cũng gọi Lớ ra chở mấy vòng…”.
Điều thú vị là anh chàng này khá đẹp trai, lại không mặc quần, nên hành nghề xe ôm đắt khách lắm. Lắm bà, nhiều chị chẳng có việc gì, nhưng cũng gọi Lớ ra chở mấy vòng…”.
Dù nghe mọi người kể những câu chuyện về Lớ khiến tiếng cười nghiêng ngả cả bàn rượu, nhưng tôi vẫn hoài nghi. Chuyện một người hoàn toàn bình thường, lại nhông nhông chạy khắp nơi trước mặt thiên hạ, cứ như ở bộ lạc nào đó mông muội trong rừng rậm.
Vậy là tôi lên đường, đi tìm anh chàng Triệu Lao Lớ, có sở thích vô cùng quái đản.
Đường vào xã Hồ Thầu trải nhựa mấy năm nay, xe chạy bon bon. Thế nhưng, đường từ trung tâm xã vào nhà Triệu Lao Lớ thì như đường lên giời.
Nhà Triệu Lao Lớ ở tận cuối bản Trung Thành, lưng chừng ngọn núi Chiêu Lầu Thi, ngọn núi vùng vĩ, chỉ thấp hơn “nóc nhà đông bắc” Tây Côn Lĩnh một chút.
Vợ chồng anh Chiêng đều là người Dao đỏ, sống ở bản Trung Thành giữa rừng già từ bé.
Theo tổ tiên kể lại, người Dao đã định cư ở chân ngọn núi Chiêu Lầu Thi mấy trăm năm, nhưng gia đình Triệu Chàn Chiêng rủ nhau lên sát đỉnh núi cao ngất này ở thì mới được 4 đời.
Năm 18 tuổi, Chiêng lấy sơn nữ trong bản, là Triệu Mùi Phan, hơn Chiêng 2 tuổi. Năm 1990, Chiêng sinh con cả, là Triệu Chòi Quyên. Năm 1993 sinh cậu bé kỳ quặc Triệu Lao Lớ.
Nhà nghèo, nên đến năm 1996, chỉ đẻ thêm cô gái Triệu Mùi Chài thì dừng, không đẻ thêm nữa. Ở bản người Dao này, nhà nào cũng sinh dăm bảy, thậm chí chục con, nên có 3 con như vợ chồng Chiêng là ít lắm.
Cậu con cả Triệu Chòi Quyên đẹp trai, sáng láng. Học hết lớp 12 thì lấy vợ, rồi tiếp tục đi học trung cấp ở Hà Giang. Triệu Mùi Chài học hết lớp 10 thì nghỉ, ở nhà giúp cha mẹ, chờ có anh chàng nào hợp mắt thì cưới làm chồng. Cô gái Triệu Mùi Chài 18 tuổi, phổng phao, xinh xắn, trai bản ngó nghiêng suốt.
Cậu con Triệu Lao Lớ đẹp trai, thông minh sáng láng, lẽ ra phải là niềm tự hào của anh Chiêng, nhưng cậu lại có một thói quen kỳ dị, đó là không chịu mặc quần, khiến anh Chiêng rất buồn lòng, thậm chí chẳng còn mặt mũi mà gặp ai nữa.