Nuôi con cần bản năng, dạy con cần vốn sống!
Giả sử Hà buộc phải chọn giữa việc sinh con và sự nghiệp?
Nếu chưa có sự nghiệp, con cái chắc chắn không phải là ưu tiên của tôi. Trẻ con không đòi được sinh ra. Đưa một người vào đời, với tôi, là để lại. Mình chưa thành công thì có gì để lại?
Nghĩa là phụ nữ nên có sự nghiệp rồi mới sinh con?
Có sự nghiệp đòi hỏi thời gian và thời gian làm người ta chín chắn, khôn ngoan. Sinh con khi mình đã trưởng thành, việc nuôi dạy hợp lí hơn, bởi khi đủ từng trải để hiểu rõ những bổn phận của bản thân, mới có thể ý thức trách nhiệm cho một người khác.
Đôi khi thành công của người mẹ chính là đứa con thì sao?
Mẹ nào cũng có thể nuôi con được, nhưng dạy là một chuyện khác. Phụ nữ đẻ sớm phải hy sinh nhiều, vất vả và lúng túng với chính bản thân đã đành, còn ảnh hưởng đến sự hình thành nhân cách đứa con. Những bà mẹ này thường hay kỳ vọng vào con cái những gì họ thiếu hụt hoặc không đạt được trong đời.
Tôi đã nhìn thấy rất nhiều gia đình như thế. Con cái lớn lên lại đổ những mặc cảm ấy sang thế hệ kế tiếp. Nuôi thì có thể dựa vào thiên chức, bản năng, chứ dạy phải dựa vào vốn sống.
Bận mấy cũng dành 10-15 phút trong ngày để vận động
Di chuyển nhiều, chắc Hà có nhiều chuyện thú vị để chia sẻ như một du khách?
Đời sống luôn mới mẻ khi mình di chuyển. Chỉ cần múi giờ khác biệt, cảm xúc đã thay đổi. Phong tục tập quán, văn hóa và phong cảnh cũng làm con người khác biệt.
Có hai cách nhanh nhất để hiểu về một chỗ mới là làm quen, sinh hoạt chung với người bản xứ và... ăn đồ ăn của họ. Ẩm thực khiến người ta quây quần và cởi mở. Xứ nào không có văn hóa ẩm thực, thường là một chỗ buồn tẻ, khô cứng, chán ngắt.
Hà còn muốn đi những đâu?
Nhiều chứ. Tôi muốn xuống Nam Mỹ, những nước như Brazil, Peru, Argentina. Châu Âu, tôi cũng còn muốn đi nhiều xứ, nhất là vùng Bắc Âu. Tôi muốn đi khắp thế giới.
Du lịch, mua sắm, vào bếp hay đi spa… sẽ được Hà ưu tiên lựa chọn khi bị stress?
Muốn xả stress mà đi mua sắm thì còn stress hơn. Với tôi sẽ là vào bếp. Nấu ăn ngon chẳng những mình được hưởng, mà khoái chí nhân đôi khi người khác cũng khoái khẩu. Tôi không thuộc tuýp phụ nữ đi spa, đến thẩm mỹ viện để giải trí. Ngồi một chỗ cho người khác phục vụ, tôi thấy mất thì giờ.
Những việc nhất định phải xảy ra trong một ngày lý tưởng của Hà Trần?
Thể dục buổi sáng, làm việc hiệu quả, hưởng một bữa ngon tự tay mình nấu, và tối diễn thành công.
Thích nấu ăn, Hà có thể chia sẻ bí quyết ăn uống để có một thân hình khỏe đẹp như bạn đang có?
Ăn đồ Việt Nam nhiều rau tốt, nhưng hơi thiếu dinh dưỡng. Ăn đồ Tây đảm bảo dinh dưỡng lại béo, dễ tăng kí. Nên để đảm bảo sức khỏe mà không béo thì phải để ý thành phần dinh dưỡng. Tôi ăn nhiều rau quả, thịt cá và giảm tinh bột, dầu mỡ, đường...
Tôi chỉ tham khảo những nguyên tắc dinh dưỡng cơ bản mọi người đều có thể tìm hiểu qua các tạp chí về sức khỏe, thể thao. Không có chế độ đặc biệt nào cả.
Các ngôi sao càng nổi tiếng càng xinh đẹp hơn. Ngoài phẫu thuật thẩm mỹ, theo Hà còn có những lý do nào khác, từ kinh nghiệm bản thân?
Sự nổi tiếng đem lại kinh tế dễ phục vụ các nhu cầu bản thân hơn. Tôi chỉ tin vào một phương pháp truyền thống: tập thể dục, sinh hoạt có kỷ luật và ăn uống khoa học. Những gì nạp vào người thuộc về tự nhiên thì lâu bền nhất. Phẫu thuật thẩm mỹ đạt hiệu quả tức thì, nhưng đa số làm người ta giống nhau. Tôi chỉ dùng khoa phẫu thuật thẩm mỹ trong trường hợp bất khả kháng, chẳng hạn như gãy, rơi, rụng cái gì không tự cải tạo nổi.
Lịch vận động thể chất của Hà có căng thẳng như của Madonna?
Tôi cũng thuộc loại khoái ẩm thực, mà đồ ăn ngon miệng thường làm tăng cân. Tuy thế, nếu cân bằng với vận động thì vẫn được. Mỗi ngày tôi dành khoảng 1 giờ tập thể dục. Ý thức quan trọng hơn cả, bận mấy cũng có thể xen kẽ 10-15 phút trong ngày để vận động.
Chẳng hạn thay vì ngồi lướt mạng giữa giờ, bạn có thể xuống đường đi bộ, làm vài động tác thể dục nhẹ. Có thể tập theo đĩa ở nhà, không cầu kì gì cả. Thể thao có cái hay là luyện tính kỷ luật. Đầu tiên bao giờ cũng ngại, nhưng đã quen rồi dễ ghiền, vì thấy cơ thể khỏe mạnh, nhẹ nhàng, phấn chấn hơn.
Bí quyết giữ dáng của tôi là ăn nhiều…bữa, và cân bằng dinh dưỡng và hoạt động thể chất.
Thử thư giãn bằng cách hình dung cuộc sống của Hà Trần, khi cô ấy không có giọng hát của một ca sĩ?
Tôi khá năng động đấy. Từ xưa đến giờ, những gì thích, tôi đều làm được. Nhờ giọng hát mà tôi được… lười thôi.
Tôi đang hưởng thụ mỗi ngày tôi sống!
Hà nổi tiếng trong cộng đồng người Việt, nhưng là dân thường giữa những người bản xứ. Hẳn đó là lý tưởng đối với một ngôi sao, khi muốn thì luôn có thể sắm vai thường dân?
Tôi nghĩ nhu cầu làm phó thường dân ai cũng có, kể cả một thủ tướng. Thử tưởng tượng về nhà vẫn phải lên com-lê, cà-vạt, nói chuyện chính sách này nọ thì có mà chết. Hình ảnh nổi tiếng là “bộ mặt công sở” của tôi. Đời thường rũ bỏ áo mão, tôi cũng chỉ là một người như mọi người mà thôi.
Xã hội phát triển, người ta hay nói về “phong cách sống”. Hà hình dung nó thế nào?
Theo tôi phong cách sống phụ thuộc vào khả năng thu xếp đời sống. Được một mà muốn mười thì chết toi, cuộc đời trở thành cuộc đua đuổi mồi bắt bóng. Tôi biết nhiều người như thế lắm, không bao giờ cân bằng và không biết đến hạnh phúc.
Tôi luôn thấy rất đầy đủ, dù tôi chẳng thừa tiền. Bố mẹ tôi dạy con coi trọng những giá trị tinh thần, tình nghĩa. Thế có cái hay là con cái không quỵ lụy tiền bạc, nhưng cũng dở là chúng tôi rất lơ ngơ về tài chính.
Từ ngày mẹ mất, phải tự lập hơn, tôi học được giá trị của sự tiết kiệm. Nó giúp tôi làm chủ đời sống, và còn có thể giúp đỡ người khác khi cần.
Nói chung, những bài học tôi nhận được từ cuộc đời này rất cơ bản, chẳng có gì xa hoa cả, những giá trị cơ bản luôn là giá trị kinh điển. Đi lòng vòng rồi cũng phải trở về cơ bản mà thôi.
Có cảm giác là những nguyên tắc về phong cách sống Hà luôn giữ cho mình?
Đúng, là những nguyên tắc cơ bản. Tôi là người cho chứ không phải người lấy, nên tôi thích giúp đỡ, chăm sóc người khác. Với bản thân, tôi đơn giản, thích gần thiên nhiên, thích hoạt động thể chất, thích tìm hiểu tự nhiên và khoa học xã hội. Tôi tìm cảm hứng qua những người chung sở thích, những người chân thật.
Hà quả là biết hưởng thụ cuộc sống...
Hưởng thụ cuộc sống không có nghĩa là giàu nứt đố đổ vách, vẫy một ngón tay là có cả thế gian. Đó đơn giản là hiểu và nắm được những giá trị phù hợp với bản thân. Theo định nghĩa này, tôi đang hưởng thụ mỗi ngày tôi sống.
Tôi không tìm thấy mình trong thế giới làm nhạc bây giờ
Ăn Tết ở Mỹ có gì đặc biệt?
Tết ở Mỹ thực tế là buồn, không náo nức như ở Việt Nam, khi mà mọi người vẫn phải đi làm. Tuy vậy, cộng đồng người Việt cố gắng đem lại không khí Tết cho bà con bằng hội chợ Tết, ca nhạc, diễu hành hoa v.v... Rất tiếc, năm nay tôi không về nhà được, nên chắc chắn tôi sẽ tham gia văn nghệ bên này thôi. Nếu có về, tôi cũng không đi hát mà dành ngày Tết đi thăm gia đình, bạn bè...
Việc chuyển vùng sống có tác động thế nào đến sự nghiệp của Hà Trần?
Về thời gian biểu thư thái hơn. Nhưng trở ngại là nhận thức rộng lớn ra, khiến tôi thấy thành quả đã có là rất nhỏ, rất khiêm tốn và chẳng có ý nghĩa mấy. Điều này khiến tôi nghi ngờ những giá trị của bản thân với âm nhạc, và nghi ngờ cả những giá trị của âm nhạc trong đời sống.
Để an ủi, động viên tinh thần, âm nhạc hoàn toàn đáp ứng. Để thay đổi những giá trị đời sống thì không. Con người cần nhiều hơn chỉ âm nhạc.
Như thể đã có lúc Hà "ảo tưởng" mình chỉ cần có âm nhạc?
Tôi đến với âm nhạc trước hết để thừa lãnh di sản gia đình, để nối nghiệp bố mẹ khi anh trai tôi quyết định đi theo một con đường khác. Âm nhạc là một trách nhiệm, là sĩ diện của gia đình. Nhưng tôi không bao giờ tranh đấu, giành giật vì nó như người ta phải làm trong bất cứ một nghề nghiệp nào để thành công và tồn tại.
Thái độ của tôi với âm nhạc là một cuộc chơi thuần túy, vui thì chơi và chơi thì hết mình, không ngoại giao. Bởi thế với nghề hát, tôi là một kẻ chân trong chân ngoài, vừa thấu hiểu tất cả những yếu tố liên quan đến công việc, vừa đứng ngoài tất cả các hệ lụy, sân si của ngành công nghiệp giải trí. Nên tôi cũng chẳng nuôi ảo tưởng vào âm nhạc.
Những điều gì đang cần cho cuộc sống của Hà hơn âm nhạc?
Nhiều lắm. Tôi muốn một gia đình bình yên và đầy đủ. Tôi cần những thử thách mới khi cuộc chơi với tôi, là bớt vui rồi. Người làm nhạc bây giờ, chất lượng và sự khiêm tốn không còn được coi trọng. Thay vào đó là các giá trị giải trí nhất thời và vận động hành lang... những thứ mà không phải tôi không biết, không làm nổi, mà thực sự là không muốn làm. Nên tôi chỉ đầu tư cho âm nhạc trong quy mô nhỏ những người “lạc lõng” giống tôi, có thể chia sẻ với tôi mà thôi.
Theo Lửa ấm
Vui lòng nhập nội dung bình luận.