Dù kẻ đó ngoài đời có ngang tàng, quỷ quyệt nhường nào, nhưng khi đối diện với tòa ngang dãy dọc, bê tông cốt thép quây cao lừng lững thì cũng phải đôi phần run sợ. Đối với tử tù Nguyễn Trọng Xin, có lẽ cũng không là ngoại lệ.
Lạc lối trong khói phù dung
Khác biệt với những ông trùm ma túy, ở Nguyễn Trọng Xin (SN 1976, quê ở xóm 7, Hưng Phú, Hưng Nguyên, Nghệ An) không có cái dáng vẻ giang hồ bặm trợn. Gã nhỏ thó, khuôn mặt trắng trẻo thư sinh. Nếu nhìn vẻ bề ngoài của gã, rất ít người tin rằng đây là một trong những ông trùm ma túy có số má ở miền tây xứ Nghệ. Tuy tuổi thơ không hề lầm bụi, được bố mẹ chăm lo giáo dưỡng, nhưng đáng tiếc Xin lại sai lầm trong việc lựa chọn con đường sống cho mình.
16 tuổi, gã bỏ học. Ở quê, những kẻ vô công dồi nghề như gã thì niềm vui duy nhất là tụ tập, rượu chè, đàn đúm. Rồi từ những trò vô bổ đó, gã bập vào ma túy như một định mệnh đắng cay.
Để có tiền hút chích, gã đi xách thuê ma túy. Ban đầu cũng chỉ gọi là đắp đổi qua ngày, nhưng dần dà cơn say tiền đã biến gã trở thành một cánh tay đắc lực dưới trướng của trùm ma túy Trần Văn Hợi (SN 1971 ở Hưng Xá, Hưng Nguyên, Nghệ An).
Biết gã đổ đời theo “ả phù dung”, bố mẹ và vợ gã đã hết lời khuyên nhủ để mong gã tỉnh ngộ tìm về con đường sáng. Cuối năm 2000, sau khi chứng kiến tận mắt một thằng bạn nghiện bị chết do sốc thuốc, lương tri gã đã dần thức tỉnh. Gã quyết tâm cai.
Gã bàn với gia đình, muốn thoát khỏi “cơm đen” và cái chết trắng thì chỉ còn cách sang Lào cai nghiện. Bởi ở đó, gã sẽ hoàn toàn tách biệt với những thằng bạn mà “chỉ cần nhìn mấy nốt sẹo ở tay” cũng đủ biết gã nghiện, rồi có khi chúng chưa kịp lôi kéo, rủ rê thì gã cũng tự nguyện lao đầu vào ma túy. Trước khi đi, gã thề với vợ: Bao giờ cai được anh mới trở về. Vợ gã tin lắm.
Nguyễn Trọng Xin bị dẫn giải về trại giam.
Sang đến nước bạn Lào, gã xin làm đủ thứ việc để kiếm kế sinh nhai. Từ phụ hồ cho đến khuân đá đắp đường gã đã từng làm, cốt sao có đủ ngày hai bữa. Thế nhưng, cuộc đời phu phen lấm láp, đêm lán trại buồn hiu hắt, cộng với nỗi nhớ vợ, nhớ con, gã lại lần mò tìm đến ma túy.
Lần thứ hai trong đời gã gục ngã trước sức hút ma mị của ả phù dung. Gã bắt đầu quay lại con đường buôn bán, vận chuyển ma túy để kiếm tiền hút, chích. Không những thế, gã còn lôi kéo thêm anh trai mình là Nguyễn Trọng Hiến về đầu quân cho ông trùm Trần Văn Hợi.
Nhiệm vụ chính của hai anh em Xin - Hiến là vận chuyển ma túy từ Lào về Việt Nam. Nhờ thông thạo địa hình lại biết nhiều thứ tiếng, nhất là ngôn ngữ của các bộ tộc Lào, nên hai anh em gã đã không mấy khó khăn trong việc ôm “cái chết trắng” đi reo rắc. Nhờ thế uy tín của Xin trong mắt ông trùm ngày được nâng cao, vị thế của gã cũng ngày càng được khẳng định. Gã dần trở thành tay chân thân cận dưới trướng của Trần Văn Hợi.
Có những thời điểm, gã được đàn anh giao cho hàng chục tỷ để đi gom hàng. Rồi chính gã lại trực tiếp vận chuyển số lượng ma túy mua được về Việt Nam giao dịch với khách hàng, có chuyến đến vài chục bánh heroin.
Trả giá bằng mạng sống
Đầu năm 2002, khi ước chừng thấy số tiền kiếm được đủ để sống vương giả đến già, Xin từ giã nghiệp làm “lái buôn tử thần”. Gã đã tính sẽ dùng số tiền đó để mua một vài trang trại rồi “lui về ở ẩn”, vui thú với ruộng vườn, thế nhưng sự đời không theo ý gã.
Tháng 3.2005, đường dây buôn bán ma túy xuyên quốc gia của Trẩn Văn Hợi bị bóc gỡ. Tất cả các mắt xích trong đường dây này lần lượt bị bắt và đưa ra xét xử. Trước khi chứng kiến ông trùm Trần Văn Hợi và anh trai Nguyễn Trọng Hiến bị tòa tuyên án tử hình, Xin đã nhanh chân trốn thoát sang Lào dưới vỏ bọc công nhân xây dựng. Sau này, nhờ thái độ hợp tác, giúp Cơ quan điều tra phá án nên Nguyễn Trọng Hiến được ân xá từ mức án tử hình xuống chung thân.
Sang Lào lần này, Xin không còn ở vị thế của một ông trùm, tiêu tiền như nước, gã chỉ là một tên tội phạm trốn truy nã không cắc bạc trong tay. Do sợ bị phát giác nên trong khoảng thời gian đó, gã tuyệt nhiên không dám lần mò tìm đến nhờ vả các mối quan hệ cũ. Gã sống chui lủi, lay lắt bằng những đồng tiền kiếm được từ việc làm thuê, làm mướn.
Trong những ngày sống kiếp chồn cáo trên rừng, điều khiến gã day dứt và ân hận nhất là đã lôi kéo anh trai mình vào tội ác. Hơn thế nữa, nỗi nhớ vợ thương con cũng ngày đêm dày vò khiến gã mất ăn mất ngủ. Cuối năm 2008, gã đánh liều cắt rừng về Việt Nam thăm vợ. Và, cũng trong lần “hội ngộ chớp nhoáng” ấy, gã cũng kịp làm cho vợ có thai. Giữa năm 2009, vợ gã sinh đứa con gái thứ hai.
Lóa mắt vì tiền, Xin lao đầu vào ma túy.
Nhận định Xin sẽ tiếp tục trở về Việt Nam, hơn nữa gã lại là đối tượng truy nã đặc biệt nguy hiểm nên lãnh đạo Công an huyện Hưng Nguyên đã chỉ đạo Đội Cảnh sát điều tra tội phạm về kinh tế, ma túy, chức vụ và môi trường xác lập chuyên án truy bắt Nguyễn Trọng Xin bằng mọi giá.
Ngày 3.7.2012, từ nguồn tin của quần chúng nhân dân, các trinh sát biết được rằng Xin đang có mặt tại Hưng Nguyên. Một tổ chuyên án gồm nhiều cán bộ, chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm đã lập tức triển khai kế hoạch mật phục, vây bắt. Cuối cùng, Xin cũng phải tra tay vào còng.
Với hành vi mua bán, vận chuyển 155 bánh heroin, trong cả hai phiên sơ thẩm và phúc thẩm, Nguyễn Trọng Xin đều bị HĐXX tuyên phạt tử hình.
Giờ, Nguyễn Trọng Xin đang là một trong những tử tù được giam giữ tại khu biệt giam của Trại tạm giam Công an tỉnh Nghệ An. Những ngày ngồi bóc lịch chờ để bước lên "chuyến đò về âm phủ" là những thời khắc lo sợ và hoang mang nhất cuộc đời của gã.
Xin bảo, khi đã "yên phận tử tù", có hai điều khiến gã ân hận và day dứt nhất. Đó là khi bản thân đã bập vào ma túy lại còn lôi kéo thêm cả anh trai, để rồi anh trai gã cũng phải "gánh" cái án chung thân không hẹn ngày về. Điều thứ hai gã ân hận là được các bậc sinh thành hết mực cưng chiều mà đến khi bố mất gã cũng không thể về chịu tang, không thắp được một nén nhang. Bên cạnh đó, Xin cũng ân hận vì không thể chăm lo được cho mẹ, cho vợ, cho con, những người gã rất đỗi yêu thương.
Tâm nguyện cuối cùng
Dường như khi sắp cận kề cái chết, con người ta muốn tâm sự, trải lòng nhiều hơn. Xin tự nhận mình là một đứa con bất hiếu, một người chồng vô trách nhiệm, không ra gì. Gã cảm thấy mình có lỗi với rất nhiều người thương yêu, tin tưởng hắn, nhất là người vợ.
"Ngày mới về làm dâu, cô ấy không hề hay biết chồng mình là một con nghiện có thâm niên. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, rồi cô ấy cũng biết sự thật. Hồi đó, em cứ tưởng vợ sẽ bỏ mình mà đi, ai ngờ, cô ấy đã ở bên em, động viên, khuyên răn, giúp đỡ em cai nghiện. Chính vì tình yêu ấy, em đã quyết định sang Lào. Nhưng rồi, vì không có bản lĩnh nên lại rơi vào hố sâu này. Em thấy có lỗi với cô ấy vô cùng. Ngày em trốn nã, cô ấy ở nhà chăm sóc bố mẹ, quán xuyến công việc cửa nhà không than thở, trách móc em lấy một câu", Xin chia sẻ.
Hơn thế nữa, đoán biết trước được tương lai khốn khó đang chờ đợi cả đại gia đình mình, Xin càng ân hận. Sau phiên tòa phúc thẩm, biết con trai mình không thể thoát khỏi án tử hình, bố đẻ Xin vì quá đau đớn đã ngã bệnh và mất sau đó không lâu.
Nhận được hung tin từ quê nhà, Xin đã đập đầu vào tường khóc, nhưng mọi hối hận đã quá muộn. Sau khi chồng đột ngột qua đời, có hai đứa con trai thì một lĩnh án tử hình, một đứa án chung thân, mẹ Xin như chết đi sống lại.
Nhớ lại những ngày đầu trong buồng biệt giam, Xin bảo đêm nào gã cũng khóc. Thỉnh thoảng gã như bị lên cơn động kinh, hú hét, nói cười lảm nhảm. Bởi, cũng giống như muôn vàn tử tù khác, Xin không biết ngày nào là “ngày tận thế” của mình.
Chờ đợi làm thần kinh gã căng thẳng. Mỗi khi màn đêm buông xuống, gã thường mở trừng trừng nhìn miết vào bóng tối. Mỗi âm thành dù nhỏ, mỗi tiếng giày khua nhẹ cũng đủ để gã giật mình thon thót, mồ hôi vã ra như tắm. Gã sợ thời khắc "tử thần gọi tên mình".
"Bản thân cái chết không có gì đáng sợ, bởi khi nó chưa đến thì người ta chả biết nó ra sao, còn khi nó đến rồi thì người ta không còn biết gì nữa. Cái đáng sợ hơn là nỗi ám ảnh, sự sợ hãi khi nghĩ về cái chết. Đó chính là tâm lý chung của những tử tù đang chờ ngày trả án như em", Xin tâm sự.
Cũng chính vì nắm bắt được tâm lý của những phạm nhân bị kết án tử hình như Nguyễn Trọng Xin thế nên các cán bộ quản giáo của Trại tạm giam luôn dành sự cảm thông cũng như dành thời gian để trò chuyện, an ủi giúp cho gã thanh thản, nguôi ngoai bớt phần nào. Đó là cách hành xử nhân văn cuối cùng mà những người cán bộ trại giam dành cho những tử tù như gã.
Trò chuyện với Xin, một điều rất dễ nhận thấy là mỗi khi nhắc đến gia đình, gã như một con người khác, trầm tư và nhiều xúc cảm. Tuy đã từng có một thời ngang dọc, tung hoành, reo rắc "cái chết trắng" cho đồng loại, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn của tử tù này vẫn có những suy nghĩ rất con người.
Xin bảo, gã may mắn hơn nhiều tử tù trong chốn biệt giam này, bởi vẫn được mẹ và vợ con vào thăm. Cuộc sống tuy còn cơ cực trăm bề, nhưng vợ Xin thỉnh thoảng vẫn đưa mẹ chồng và các con đến trại gặp gỡ, động viên chồng.
Nói về tâm nguyện cuối cùng, Xin chia sẻ: "Giá như em biết bằng lòng với những gì mình có thì đâu đến nỗi tự tay đóng sập cánh cửa cuộc đời từ khi còn rất trẻ. Không chỉ tước đi chính quyền được sống của bản thân, em còn đẩy cả gia đình vào bi kịch. Giờ em chỉ mong những người thân trong gia đình khỏe mạnh, các con ngoan ngoãn, học giỏi là mãn nguyện lắm rồi...".
Vui lòng nhập nội dung bình luận.