Quyền Linh chia sẻ với Zing khi vừa phát xong 2.000 bánh chưng, bánh tét tới người dân ở khu cách ly, phong tỏa. Anh tâm sự bản thân cảm thấy việc giúp đỡ, lan tỏa tình yêu thương với mọi người là trách nhiệm của mình.
Lịch trình đi thiện nguyện mỗi ngày của anh trong thời gian giãn cách diễn ra thế nào?
- Tôi không đề ra bất cứ kế hoạch cụ thể nào. Tôi cùng cả nhóm đi tới những khu cách ly, bệnh viện để gửi lương thực thực phẩm như bánh tét, mì gói, sữa… Trên đường đi, gặp người vô gia cư tôi cũng gửi mỗi người vài chiếc bánh chưng, bánh tét.
Trước đây, tôi cũng phát gạo, rau củ quả nhưng có một số người không thể nấu nướng. Vì vậy, chúng tôi đặt bánh tét miền Tây, bánh chưng ở Khánh Hòa khoảng 1.000 - 2.000 bánh mỗi ngày. Nhiều đầu mối giảm giá khi biết chúng tôi mua làm từ thiện.
Anh bảo vệ sức khỏe ra sao khi ra ngoài thường xuyên và tiếp xúc nhiều?
- Ai cũng sợ bệnh chứ. Tôi cũng sợ, Covid-19 đâu có trừ ai. Tôi càng sợ hơn vì gia đình còn vợ và hai con. Có nhiều bác sĩ nói: nếu chúng tôi sợ, ai là người chống dịch. Và tôi nghĩ đằng sau sợi dây giăng kia còn bao nhiêu hoàn cảnh khó khăn. Tất cả điều đó thôi thúc tôi hành động, không thể ngồi trong nhà.
Bản thân có điều kiện, tôi nghĩ mình nên chia sẻ chút xíu với mọi người. Trong thời gian đi trao quà, tôi cố gắng giữ khoảng cách với người đối diện để đảm bảo an toàn.
Anh làm gì sau mỗi ngày đi phát quà tới khu cách ly, bệnh viện?
- Về nhà, tôi khử trùng, tắm gội sạch xong mới tiếp xúc với người thân. Nói thật, tôi cố gắng giữ khoảng cách với vợ và hai con. Sau 3 ngày, tôi lại xét nghiệm nhanh Covid-19 một lần. Hôm nay, tôi sẽ xét nghiệm RT-PCR. Tôi muốn đảm bảo sự an toàn cho bản thân, gia đình và cộng đồng.
Vợ chỉ khuyên tôi cẩn thận, tránh tiếp xúc gần. Nhưng cô ấy vẫn ủng hộ tôi làm từ thiện. Thực ra, tôi không đi từ thiện cũng không ai trách. Như vậy, tôi còn giữ được an toàn cho bản thân và gia đình.
Nhưng tôi không ngồi ở nhà được. Nhiều lần, tôi nghĩ mình nên ở nhà khi các ca bệnh tăng liên tục, ra ngoài sẽ nguy hiểm. Sau đó, tôi liền tự hỏi: có bao nhiêu người xông pha, tích cực cống hiến. Bản thân có điều kiện, sức khỏe, tại sao không đi. Và điều đó thôi thúc tôi cùng bạn bè chung tay, chia sẻ khó khăn với mọi người.
Đi liên tục như vậy, thời gian nào anh dành cho vợ và hai con?
- Tôi hầu như không ở nhà. Tôi thấy mình phục vụ cộng đồng nhiều, nhưng với con, bản thân lại thiếu trách nhiệm. Hiện tại, tôi cũng nói chuyện với hai con nhưng vẫn giữ khoảng cách. Đôi khi, tôi thấy mình có lỗi với con. Đáng lẽ, thời gian này tôi nên gần hai con. Nhưng tôi tin khi con chứng kiến việc làm của cha thì sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Đi làm từ thiện là do con tim mình thôi thúc. Tôi xúc động khi chứng kiến những người tuyến đầu hy sinh bản thân, gia đình để chống dịch. Và tôi cảm thấy sự góp sức của mình nhỏ nhoi, không đáng kể gì so với họ. Một câu trong bài hát tôi rất thích là "Ai cũng chọn việc nhẹ nhàng, gian khổ sẽ giành phần ai".
Cuộc sống gia đình anh trong thời gian giãn cách có gì khác trước?
- Vợ và hai con tôi hầu như ở nhà. Hai bé vẽ, ôn bài, làm vườn với mẹ và tập nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa. Còn tôi đi suốt từ sáng đến 20h mới về. Bây giờ, có giới nghiêm thì tôi về lúc 17h.
Buổi trưa, tôi lót dạ bằng bánh tét, bánh chưng hoặc cơm hộp, bánh mì - những phần quà mang tới cho người dân khu cách ly hoặc tuyến đầu. Có lần, tôi ăn cơm ở chùa. Tôi không đặt nặng chuyện ăn uống nên gặp đâu ăn đó. Được chia sẻ với mọi người, tôi thấy vui rồi.
Sau những lần bốc vác gạo và đến từng hẻm sâu phát lương thực cho những hoàn cảnh khó khăn, anh nghĩ gì?
- Mỗi ngày, tôi nhận hàng nghìn tin nhắn kêu cứu, nhờ giúp đỡ. Một mình tôi không đủ sức để đi hết được. Phần chia sẻ nhỏ bé của tôi hy vọng phần nào làm vơi bớt sự hoang mang của mọi người trong thời điểm khó khăn này.
Hôm trước, tôi gặp hai người shipper, không giao hàng được vì khu vực phong tỏa. Họ đứng chờ người lấy trong vô vọng. Tôi đã nhận hàng, giao giúp tới hai gia đình trong khu nhà mình. Tôi cũng tặng họ mấy cây bánh tét. Họ nhận mà rưng rưng nước mắt. Một bạn shipper nói với tôi: chiếc bánh tét nhưng trong hoàn cảnh không có quán xá, rất đáng quý.
Tôi đau lòng khi chứng kiến cảnh một người trong khu cách ly nuôi mẹ bệnh, không có tiền trả phòng trọ, sắp bị chủ đuổi ra ngoài. Người này đã nhắn tin nhờ tôi giúp đỡ. Mẹ cô ấy bị bệnh nhưng hai tháng qua chỉ ăn mì tôm cầm hơi. Tôi chuyển giúp trả hai tháng nợ tiền trọ.
Nhiều đêm, tôi không ngủ được, cảm thấy đau lòng, có lỗi khi giúp được người này, còn người khác thì không. Tôi mong có nhiều nhà hảo tâm, giúp đỡ và chung tay chống dịch.
Clip anh đi trên đường phố vắng vẻ, giúp đỡ một số người vô gia cư khiến khán giả xúc động. Anh nghĩ gì khi nhìn TP.HCM lặng lẽ, cửa hàng đóng kín?
- Tôi thương TP.HCM đứt ruột. Có những lúc nhìn cảnh vắng vẻ ấy mà tôi lặng người. TP.HCM là nơi nuôi tôi lớn, trưởng thành. Mảnh đất này gần gũi, thân thuộc như chính gia đình, người thân của tôi.
Nơi đây cũng chắp cánh cho rất nhiều người thành đạt hoặc cưu mang người khó khăn. Bây giờ, TP.HCM thương tích, bị bệnh ai cũng xót xa. Hy vọng mọi người chung tay góp sức để TP.HCM trở lại như xưa.
Thời điểm này, tôi thương các mảnh đời khó khăn nhưng thương nhiều hơn những người tuyến đầu. Có những người một tháng chưa về nhà. Họ nhớ con, nhớ gia đình mà không thể về thăm. Đó là những người đáng tri ân nhất. Họ hy sinh, đối diện với nguy hiểm để bảo vệ sức khỏe cộng đồng.
Anh dự định chương trình thiện nguyện của mình sẽ thế nào?
- Tôi không có kế hoạch cụ thể. Tôi nghĩ mình cứ đi, cứ làm đến khi còn sức khỏe. Lúc nào, tôi mệt sẽ nghỉ, dừng lại. Tôi chỉ muốn góp một chút công sức, gửi những chiếc bánh tét, bịch khẩu trang để lan tỏa tình yêu thương trong lúc này.