Ngay từ lúc anh tôi khoe bạn gái, biết sơ qua về chị ấy thì mẹ tôi đã khó chịu không hài lòng. Bản thân chị chỉ là một nhân viên bình thường, lương hơn chục triệu, gia đình ở tỉnh lẻ không khá giả gì.
Anh tôi vừa đẹp trai, công việc cũng tốt, tuy không kiếm được quá nhiều tiền nhưng nhà tôi ở thành phố, gia đình trí thức, nền nếp, hoàn cảnh không khó khăn. Ý mẹ là anh xứng đáng tìm được một người phụ nữ xinh đẹp và giỏi giang hơn chị ấy.
Bạn gái anh tôi tên Trà, kém anh 2 tuổi. Tuy đã khuyên nhủ nhưng anh tôi kiên quyết không chịu, cuối cùng mẹ đành bảo cứ đưa về xem sao. Bà nói nhỏ với tôi rằng mục đích là để tìm thêm khuyết điểm khiến anh tôi không thể ngoan cố cãi lời mẹ được nữa.
Buổi ra mắt diễn ra khá ổn thỏa, cơ bản chị Trà cư xử rất đúng mực, mẹ khó bề mà bắt bẻ nhiều. Nếu bà đối xử quá quắt thì vô hình trung lại làm xấu mặt chính mình.
Cơm nước xong, mẹ tôi đi nghỉ trưa. Anh trai và chị Trà lên phòng anh ấy trò chuyện. Tôi đang xem phim thì mẹ đột ngột chạy lên hớt hải bảo rằng bà phát hiện bị mất 50 triệu. Bà vừa mới để trong tủ quần áo sáng hôm qua thôi, sao hôm nay đã không cánh mà bay. Mẹ để tạm đó, dự định một, hai hôm nữa sẽ mang ra ngân hàng gửi tiết kiệm.
“Chỉ có nó mà thôi chứ không ai khác. Chỉ cái đứa nghèo kiết xác mới đi ăn trộm tiền”, mẹ hậm hực nói. “Nó” trong miệng bà rõ ràng chỉ chị Trà. Tôi không phản đối suy nghĩ của mẹ, vì quả thật từ hôm qua đến nay chỉ có chị ấy là người lạ xuất hiện trong nhà. Nhưng tôi cũng không muốn mẹ hành xử lỗ mãng.
Xuống nhà nhìn quanh một lượt, tôi phát hiện túi xách của chị Trà treo trên móc quần áo, cùng với áo khoác của chị ấy. Tôi nghĩ nếu chị ấy là thủ phạm thì rất có thể đã lẻn vào phòng mẹ lấy tiền trong lúc tôi và mẹ nấu nướng trong bếp. Dù không thích chị ấy song bà vẫn quan niệm người đến nhà là khách, mới bảo tôi cùng nấu cơm.
Lấy được tiền, chắc hẳn chị ấy không thể mang theo người, nhỡ anh tôi phát hiện ra. Vậy thì chỉ có để vào túi xách. Chẳng ai ngang nhiên lục soát túi chị ấy, nếu có thì chỉ cần nói tiền của mình là được. Nghĩ vậy tôi lén xách túi chị ấy vào phòng mẹ rồi mở ra kiểm tra.
Trong ví chị Trà có tiền nhưng tiền mặt cũng chỉ hơn 20 triệu, còn lại là một loạt thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng. Nhưng thứ khiến tôi và mẹ choáng váng hơn cả là thẻ nhân viên của chị ấy. Tên công ty đúng là công ty anh tôi, chức vụ lại là trưởng phòng kế hoạch!
Hóa ra chị ấy là cấp trên của anh tôi! Phát hiện ra sự thật mà mẹ tôi tái mặt run lên, còn tôi cũng sốc không tả. Chị Trà kém anh tôi 2 tuổi, không ngờ lại giỏi giang đến vậy. Rõ ràng hai người ấy giấu giếm mọi người, chắc không muốn anh tôi bị chê cười. Người như chị ấy, dù gia đình có nghèo khó thì cũng chẳng quan trọng, chị ấy có thể tự mình làm ra tất cả.
Tôi cuống quýt để lại túi xách trả cho chị Trà. Đến đây chẳng ai còn nghĩ chị ấy lấy tiền của mẹ tôi nữa. Lương trưởng phòng ở công ty anh tôi, nghe đâu cũng phải 80 đến 100 triệu. Chưa nói có thể chị ấy còn làm thêm các dự án khác.
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm vì từ lúc gặp đến giờ chưa làm điều gì quá đáng với chị. Tất nhiên từ lúc đó tới khi chị ra về, bà lại càng không dám bắt bẻ bất cứ điều gì.
Nhưng sự việc lộ rồi, anh đành nói thật là chị Trà giỏi lắm, mua được nhà riêng rồi, sự nghiệp rất tươi sáng. Anh thấy tự ti trước chị nhưng chị lại yêu anh, thấy bình yên và vui vẻ khi ở bên anh, hai người bù trừ cho nhau.
Nhờ anh nhắc nhở, tôi nhớ ra còn có một người khác đến nhà chơi, đó là cô em họ của tôi mà mẹ rất quý. Qua đấu tranh khai thác, quả nhiên em ấy là thủ phạm. Vào phòng mẹ tôi nhìn thấy tiền, lại đang cần trả nợ nên cô nàng đã nảy lòng tham.
Qua chuyện này tôi nhận ra đúng là không thể nhìn bề ngoài để nhận xét về một người. Quan trọng hơn cả là anh tôi lấy được người mình yêu, sống hạnh phúc. Cũng giống như chị Trà không quan trọng chuyện tiền bạc, coi trọng tình cảm nên mới chấp nhận anh tôi vậy!