Lão Tử họ Lý tên Nhĩ, tự là Đam, có người nói rằng tên hiệu của ông là Bá Dương. Truyền thuyết cho rằng, ông là người tộc Hoa Hạ, người vùng Khúc Nhân, làng Lệ, huyện Khổ, nước Sở, sống vào khoảng giữa năm 571 – 471 TCN. Ông Là nhà triết học và nhà tư tưởng học vĩ đại của Trung Hoa cổ đại. Đồng thời, ông cũng là người sáng lập học phái Đạo gia, được hoàng đế nhà Đường truy phong là thủy tổ họ Lý. Nơi trở về sau cùng của Lão Tử cho đến nay vẫn mãi là một ẩn đố.
Có một thuyết cho rằng, năm 101 tuổi, Lão Tử quy tiên và hàng xóm đều đến phúng viếng. Nhưng đại đa số người lại đồng ý rằng Lão Tử cưỡi trâu xanh ra Hàm Cốc quan rồi đi về đâu thì không ai biết rõ.
Đại đa số mọi người chấp nhận thuyết rằng Lão Tử cưỡi trâu xanh ra Hàm Cốc quan này, nhưng ra Hàm Cốc quan rồi đi đâu? Rất có thể là ông đã đi qua vùng sa mạc và đến Ấn Độ.
Cũng có người nói rằng Lão Tử lúc về già đã dừng chân ở Lâm Thao, Cam Túc. Sau khi quy ẩn, ông đã luyện nội đan, dưỡng sinh tu đạo, sau khi đắc đạo đã “phi thăng” ở đài Siêu Nhiên, Lâm Thao.
Dù có nhiều giả thuyết như vậy nhưng rốt cuộc cuối cùng Lão Tử đã đi về đâu thì cho đến nay vẫn không có lời giải đáp.
Tây Thi vốn tên là Thi Di Quang, là mỹ nữ của nước Việt, thường được gọi là Tây Thi. Tây Thi sinh ở thôn Trữ La, Chư Kỵ, Chiết Giang vào cuối thời Xuân Thu. Tây Thi có vẻ đẹp trời sinh đến “chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn”.
Theo truyền thuyết, sau khi nước Ngô vong, Tây Thi đã cùng với người yêu là Phạm Lãi lên thuyền đi vào Thái Hồ rồi không ai biết họ đã đi đâu.
Còn có một một câu chuyện khác là sau khi nước Ngô bị diệt vong, Tây Thi đã bị chết chìm dưới sông. Cũng có người cho rằng Tây Thi cuối cùng đã yêu Ngô vương, sau khi Ngô vương chết nàng đã đi theo ông. Nhưng kỳ thực, trong sử sách không ghi chép rõ ràng, nên rốt cuộc Tây Thi đã đi về đâu vẫn còn là một bí ẩn ngàn năm mà người đời không hiểu.
Từ Phúc tức Từ Thị, còn được gọi là Từ Phất, tự Quân Phòng, là người quận Lang Nha, đất Tề. Ông là người học rộng tài cao, thông hiểu y học, thiên văn, hàng hải, v.v… Hơn nữa, ông còn là người đồng tình với nhân dân, lấy việc giúp người làm niềm vui, vậy nên ông là người có danh tiếng rất cao trong dân chúng ở vùng duyên hải.
Từ Phúc dâng thư nói rằng trên biển có Bồng Lai, Phương Trượng, Doanh Châu ba ngọn núi tiên, có thần tiên cư ngụ ở đó. Vì vậy, Tần Thủy Hoàng đã sai Từ Phúc dẫn theo hàng ngàn nam nữ chưa kết hôn, cùng với lương thực, quần áo, dược phẩm và vật dụng đủ dùng trong ba năm ngồi thuyền vào biển tìm gặp thần tiên. Cuộc hành trình này đã hao tốn rất nhiều của cải. Tuy nhiên, Từ Phúc dẫn theo mọi người ra biển mấy năm trời, nhưng vẫn không tìm thấy thần tiên, ông lưu lại ở ngọn núi Lao Sơn sinh sống. Con cháu đời sau của ông đổi họ sang họ Lao.
Năm 210 TCN, Từ Phúc lại dẫn theo đoàn người ra biển một lần nữa và đi vào một vùng bình nguyên rộng lớn. Ông cảm thấy nơi đây khí hậu ôn hòa, phong cảnh tươi đẹp, người dân thân thiện, liền dừng lại và tự lập mình làm vua. Ông dạy cho người dân cách trồng trọt, đánh cá, bắt cá kình và dệt vải, từ đó không còn trở lại Trung Quốc nữa.
Cũng có thuyết cho rằng Từ Phúc đã chết ở nơi biển cả. Còn có rất nhiều người tin rằng Từ Phúc đã đi đến Nhật Bản. Ở Nhật Bản cũng có rất nhiều truyền thuyết về Từ Phúc, thậm chí còn có cả mộ của Từ Phúc.
Nhưng trong sử sách vẫn chưa có một kết luận nào thống nhất, do đó rốt cuộc Từ Phúc đã đi đâu vẫn là điều thần bí với người đời.
Dương Quý Phi tự là Ngọc Hoàn, còn được gọi là Dương Thái Chân (719 – 756). Dương Quý Phi có dung mạo xinh đẹp, giỏi về ca mua, tinh thông âm luật. Bà là nhà âm nhạc và vũ đạo của cung đình triều đại Nhà Đường. Dương Quý Phi được người đời sau xưng là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Hoa cổ đại.
Năm Thiên Bảo thứ mười bốn (năm 755 SCN), An Lộc Sơn tiết độ sứ ba vùng Phạm Dương, Bình Lư, Hà Đông lấy cớ thanh trừ phản tặc Dương Quốc Trung khởi binh làm phản, tiến quân vào Trường An. Năm sau, Đường Huyền Tông dẫn theo Dương Quý Phi và Dương Quốc Trung chạy đến đất Thục (nay là Thành Đô, Tứ Xuyên). Lúc đi qua trạm Mã Ngôi (nay là Hưng Bình, Thiểm Tây), Trần Huyền Lễ dẫn đầu cấm quân cùng các quân sĩ đều đòi xử tử Dương Quốc Trung và Dương Quý Phi. Ngay sau đó họ giết chết Dương Quốc Trung.
Đường Huyền Tông nói rằng Dương Quốc Trung làm loạn nên tội đáng phải chết, còn Quý Phi vô tội, vốn phải đặc xá. Nhưng cấm quân cùng binh sĩ đều cho rằng Quý Phi là hồng nhan họa quốc, loạn An Sử (An Lộc Sơn) đều là do Quý Phi mà nên. Họ cho rằng nếu Quý Phi mà không chết thì khó mà an ủi lòng quân sĩ và chấn hưng sĩ khí, sau đó quân đội tiếp tục bao vây hoàng đế.
Đường Huyền Tông vì để bảo toàn bản thân, bất đắc dĩ đành phải xử tử Dương Quý Phi. Cuối cùng Dương Quý Phi được ban một dải lụa trắng, treo cổ tự vẫn dưới cây lê ở Phật đường, năm đó 38 tuổi.
Sau khi loạn An Sử được dẹp yên, Đường Huyền Tông đã trở về cung, sai người đi tìm di thể của Dương Quý Phi, nhưng không tìm được. Từ đó về sau tung tích của Dương Quý Phi đã trở thành một ẩn đố của lịch sử.
5. Kiến Văn Đế
Kiến Văn đế đã đi đâu, đây là sự kiện nổi tiếng nhất, bởi vì không có phát hiện thi thể của Kiến Văn Đế, cũng không có người nhìn thấy Kiến Văn Đế đã đi đâu, sử sách ghi lại là chết trong biển lửa.
Chu Đệ sau khi đăng cơ trong chiếu thư gửi cho Triều Tiên cũng viết: “Không ngờ Kiến Văn bị gian thần bức ép, tự mình đóng cửa cung rồi phóng hỏa tự sát”. ( Minh thực lục, Thái tông thực lục).
Một thuyết pháp khác cho rằng, khi thành Nam Kinh bị đánh phá, Kiến Văn Đế từng muốn tự sát, nhưng nhờ sự thuyết phục của thân tín nên ông đã cạo đầu làm tăng, từ đường hầm chạy trốn ra khỏi hoàng cung, mai danh ẩn tích, lưu lạc giang hồ.
Cũng có học giả hiện đại cho rằng, năm đó sau khi Kiến Văn đế trốn thoát được, từng ẩn trốn trong chùa Phổ Tế, núi Nguyên, huyện Ngô, Giang Tô, sau đó đã mai danh ẩn tính ở am Hoàng Giá trên núi Khung Long, năm Vĩnh Lạc thứ 21 (năm 1423) đã bị ốm chết ở đây. Thi thể của ông được chôn cất ở trên sườn đồi nhỏ phía sau núi.
Mặc dù có những thuyết như vậy nhưng cũng không có kết luận thống nhất và chính xác rốt cuộc Kiến Văn Đế đã đi đâu.