Theo chia sẻ của nhà văn Nguyễn Quang Lập, nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ đã qua đời vào lúc 5h sáng nay (6/7/2023), hưởng thọ 74 tuổi. Trước đó, bà mắc căn bệnh Alzheimer's trong suốt 14 năm dài, gây nhiều ảnh hưởng tới trí nhớ và hành vi.
Lâm Thị Mỹ Dạ sinh năm 1949 tại huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình. Ở tuổi lên 9, bà đã bắt đầu làm thơ. Lên 10, bà có tập thơ đầu tiên với khoảng 40 bài. Từ năm 1978 đến năm 1983, bà theo học tại Trường viết văn Nguyễn Du. Nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ từng là Ủy viên Ban chấp hành Hội Văn học Nghệ thuật Thừa Thiên – Huế, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Ủy viên Ban Chấp hành Hội Nhà văn Việt Nam khóa III, Ủy viên Hội đồng thơ Hội Nhà văn Việt Nam khóa V. Chồng bà – Hoàng Phủ Ngọc Tường cũng là một nhà văn, nhà thơ nổi tiếng tại Việt Nam.
Nhận xét về thơ của Lâm Thị Mỹ Dạ, nhà thơ, nhà nghiên cứu văn học Hồ Thế Hà từng viết: "Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ giàu ý tứ. Tứ thơ bao giờ cũng là bất ngờ. Hình như không tạo được tứ lạ thì bài thơ vẫn còn trong dự tưởng.". Trong khi đó, nhà thơ Ngô Văn Phú cũng nhận định: "Thơ Lâm Thị Mỹ Dạ hay ở những chỗ bất thần, ngơ ngác và những rung cảm đầy nữ tính".
Những bài thơ như Truyện cổ nước mình, Khoảng trời, hố bom của bà đã được giảng dạy trong chương trình văn học phổ thông, trở nên quen thuộc với nhiều thế hệ độc giả. Cũng với Khoảng trời, hố bom, Lâm Thị Mỹ Dạ đạt giải Nhất cuộc thi thơ của báo văn Nghệ ở tuổi 20, chính thức ghi dấu tên tuổi trên văn đàn thi ca Việt Nam.
BÀI THƠ: KHOẢNG TRỜI, HỐ BOM
Chuyện kể rằng: em, cô gái mở đường
Ðể cứu con đường đêm ấy khỏi bị thương
Cho đoàn xe kịp giờ ra trận
Em đã lấy tình yêu Tổ quốc của mình thắp lên ngọn lửa
Ðánh lạc hướng thù. Hứng lấy luồng bom...
Ðơn vị tôi hành quân qua con đường mòn
Gặp hố bom nhắc chuyện người con gái
Một nấm mộ, nắng ngời bao sắc đá
Tình yêu thương bồi đắp cao lên...
Tôi nhìn xuống hố bom đã giết em
Mưa đọng lại một khoảng trời nho nhỏ
Ðất nước mình nhân hậu
Có nước trời xoa dịu vết thương đau
Em nằm dưới đất sâu
Như khoảng trời đã nằm yên trong đất
Ðêm đêm, tâm hồn em toả sáng
Những vì sao ngời chói, lung linh
Có phải thịt da em mềm mại, trắng trong
Ðã hoá thành những làn mây trắng?
Và ban ngày khoảng trời ngập nắng
Ði qua khoảng trời em
- Vầng dương thao thức
Hỡi mặt trời, hay chính trái tim em trong ngực
Soi cho tôi
Ngày hôm nay bước tiếp quãng đường dài?
Tên con đường là tên em gửi lại
Cái chết em xanh khoảng-trời-con-gái
Tôi soi lòng mình trong cuộc sống của em
Gương mặt em, bạn bè tôi không biết
Nên mỗi người có gương mặt em riêng!