Yêu nhau 9 tháng, tôi và Khương bàn bạc chuyện cưới hỏi. Gia đình 2 bên cũng đồng ý và xem chúng tôi như con dâu - con rể trong nhà. Khương là người đàn ông hay ghen tuông và luôn hỏi về quá khứ của tôi. Nhưng quá khứ đó, tôi không muốn cho ai biết đến, càng không muốn nghĩ đến nữa. Đó là nỗi nhục nhã và nỗi đau mà tôi đã phải rất cố gắng mới vượt qua được.
Năm nhất đại học, chân ướt chân ráo đến thành phố, tôi đã nhận được sự quan tâm đặc biệt từ một anh khóa trên. Anh ta tìm nhà trọ, sắp xếp đồ đạc giúp tôi. Những ngày đầu đi học, anh ta giúp tôi giải bài tập, tìm việc làm thêm ngoài giờ học...
Sự chu đáo của anh ta nhanh chóng chiếm cảm tình của tôi. Chúng tôi yêu nhau được một năm thì anh ta rủ tôi về sống thử với lý do tiết kiệm chi phí nhà trọ, chi phí sinh hoạt và được ở gần nhau để thuận tiện việc chăm sóc lẫn nhau.
Sau một tháng suy nghĩ, đợt đó tôi còn trải qua một trận sốt nặng và bạn trai là người túc trực chăm sóc nên tôi đã đồng ý chuyển đến sống chung với anh ta.
Nhưng rồi bạn trai nhanh chóng "lật mặt", không những lạnh nhạt mà còn ỷ lại, để tôi làm hết việc nhà, còn lấy dùng tiền của gia đình tôi gửi và tiền tôi đi làm thêm. Vì quá yêu, lại dại dột trao thân cho bạn trai rồi nên tôi không dám chia tay.
Năm 3 đại học, tôi có thai, anh ta bắt tôi phải bỏ con. Như giọt nước tràn ly, tôi căm phẫn chia tay và dọn ra khỏi nhà trọ. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ dù có khổ cực tới đâu, tôi cũng sẽ giữ con lại. Nhưng rồi con vẫn rời bỏ tôi đi sau một vụ tai nạn. Tôi suy sụp một thời gian dài, vất vả lắm mới vực dậy được tinh thần.
Tốt nghiệp đại học, tôi xin việc làm ở thành phố khác và làm lại cuộc đời, quyết tâm quên đi quá khứ đau thương kia. Nhưng chồng chưa cưới cứ gạn hỏi, còn bóng gió bảo nếu như biết tôi giấu giếm điều gì, anh ấy sẽ bỏ tôi ngay lập tức. Đối diện với những lời đe dọa đó, tôi vẫn không hé răng nửa lời về quá khứ của mình.
Theo như kế hoạch thì tháng sau, chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới. Ảnh cưới đã chụp rồi, thiệp mời cũng đã được phác thảo, chỉ đợi ngày in ấn thôi. Không có lý do để từ chối nên tôi đành đi cùng Khương.
Kết quả, bác sĩ bảo tôi khó có thể mang thai vì đợt sẩy thai trước đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến thành tử cung của tôi. Biết chuyện, Khương hầm hầm giận dữ, suốt đường về không thèm nói với tôi một câu nào. Tôi cũng không thể thanh minh, giải thích gì nữa. Tôi chỉ không ngờ, quá khứ vẫn tiếp tục ảnh hưởng đến tương lai của tôi, không bằng cách này thì bằng cách khác.
Về nhà, bạn trai nói tôi chọn một trong 2: Một là hủy hôn; hai là tôi phải bồi thường "tự trọng, tổn thương" cho anh bằng 500 triệu đồng. Và nếu cưới 2 năm mà tôi vẫn không có thai thì tôi phải đồng ý ly hôn, ra đi tay trắng.
Tôi rơi nước mắt trước sự tính toán của chồng sắp cưới. Anh cho tôi 3 ngày suy nghĩ nhưng giờ tôi không biết phải quyết định như thế nào. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.