Tôi với chồng yêu nhau 3 năm mới cưới, thời gian sống chung một nhà đến nay đã 10 năm trời. Chồng tôi làm việc trong ngành kỹ thuật nhưng tính cách rất lãng mạn, bay bổng. Thỉnh thoảng anh vẫn làm thơ, viết truyện gửi báo. Tối tối, anh lại ôm đàn, hát nghêu ngao mấy bản tình ca.
Các chị đồng nghiệp thường đùa tôi rằng: “Ở với chồng em chẳng bao giờ buồn. Chứ như chồng chị, khô như ngói, chưa bao giờ nói được lời nào yêu đương, tình tự với vợ.” Nhưng ai ở trong cuộc chắc mới hiểu.
Hình minh họa
Chồng tôi lãng mạn là vậy còn tôi lại là một người phụ nữ rất bình thường. Lấy chồng rồi, tôi trở thành một bà nội trợ, một người mẹ suốt ngày quay cuồng với cơm, áo, gạo, tiền, tiền bỉm, sữa, tiền thuốc cho con. Chúng tôi có 2 đứa con trai, con lớn học lớp 1, con thứ hai mới hơn 2 tuổi. Bố mẹ chồng tôi đã về hưu, tiền lương hưu thấp, ông bà lại ốm đau liên miên. Tháng nào tôi cũng phải đau đầu xoay tiền đưa bố mẹ chồng đi khám chữa bệnh.
Nhiều lúc tôi buồn lòng vì chồng tôi không kiếm được nhiều tiền như chồng người ta, chi tiêu mọi thứ lại eo hẹp, không được dư dả. Lúc ấy, chồng tôi lại nắm tay tôi an ủi rằng: “Sống vui, hạnh phúc là được mà em. Nhiều người có tiền nhưng chưa chắc đã được như mình.”
Nhưng chồng không hiểu sự khó khăn của tôi. Tiền lương của hai vợ chồng tôi mỗi tháng chỉ gần 20 triệu. Tất cả mọi chi phí trong nhà đều trông cả vào số tiền này. 10 ngày cuối tháng là khoảng thời gian tôi thấy dài hơn bao giờ hết. Tôi đếm từng ngày và thấy cuộc sống bí bách vì số tiền chi tiêu ngày một eo hẹp. Vậy mà chồng tôi vẫn vui vẻ, lạc quan, anh ấy vẫn mua hoa về trang trí nhà, vẫn mời tôi ăn bít tết, uống rượu vang đỏ và đi xem phim.
Tôi phàn nàn và nói chồng nên để số tiền đó để mua thuốc cho bố mẹ, mua sữa cho các con nhưng anh ấy thường gạt đi và nói vợ chồng cũng cần có phút giây lãng mạn ở bên nhau. Không phải tôi không muốn lãng mạn, yêu đương nhưng cuộc sống còn bao điều lo toan, cha mẹ đau, con còn nhỏ, không có tiền không được.
Khi đứa con thứ hai của chúng tôi chào đời, tôi cảm thấy cuộc sống ngày càng áp lực hơn. Thú thật, tôi sinh bé thứ 2 là do “vỡ kế hoạch”. Tuy nhiên, bố mẹ chồng tôi vẫn động viên và nói con cái là lộc trời cho, nhiều người mong mà chẳng được. Có thêm con nhưng không có nghĩa là thêm của, tôi phải nghỉ việc ở nhà chăm con còn chồng tôi thì vẫn đi làm công việc nhàng nhàng với mức lương bèo bọt.
Từ ngày có thêm con, chi tiêu trong gia đình tôi ngày càng trở nên eo hẹp. Một mình vừa lo chăm sóc con, vừa cáng đáng thêm gánh nặng kinh tế, tôi thường xuyên cáu giận với chồng, quát nạt các con. Vợ chồng tôi vì thế mà chiến tranh lạnh cả tuần.
Con thứ 2 được 5 tháng tuổi, tôi gửi con nhờ mẹ chồng trông hộ rồi tìm mối nhập hoa quả về chợ buôn bán. Nhờ duyên buôn bán, công việc làm ăn của tôi ngày một phát đạt. Tôi kiếm được số tiền nhiều hơn ngày xưa rất nhiều.
Cuộc sống của gia đình tôi ngày một cải thiện. Tuy nhiên, điều duy nhất không được cải thiện là chuyện tình cảm của tôi với chồng. Tôi hay phàn nàn, chê trách anh không chịu khó làm ăn, không kiếm được nhiều tiền như chồng người ta.
Vừa rồi, sau một thời gian dài cãi vã và chiến tranh lạnh, chồng tôi đột ngột đưa tôi tờ đơn xin ly hôn. Anh nói tính cách của chúng tôi không hợp nhau, anh muốn cuộc sống thanh cao, lãng mạn còn tôi chỉ biết chạy theo đồng tiền.
Bạn bè tôi khuyên tôi nên bỏ chồng “vì một thằng chồng ăn hại như thế, có vào cũng chỉ nặng nợ thêm” nhưng tôi còn nặng lòng với anh ấy lắm. Anh chung thủy, tốt bụng, quan tâm đến vợ, yêu chiều các con. Giờ tôi biết phải làm sao để tình cảm vợ chồng tôi lại như xưa?
Khi tôi đưa nàng đến giới thiệu với bạn bè thân thiết, không ít người vô duyên bảo: “Em này cũng được nhưng hơi già,...