Thậm chí đã ba lần vợ chồng tôi làm IVF (thụ tinh nhân tạo), tốn kém không biết bao nhiêu tiền nhưng rồi cuối cùng cũng chỉ nhận lại sự thất vọng, đau đến cháy lòng.
Vợ chồng tôi sống trong nỗi mong ngóng, thấp thỏm với những lời hỏi thăm của gia đình, họ hàng. Tôi áp lực đến nỗi ngoài giờ làm là về nhà, tránh hầu hết các cuộc giao du, gặp gỡ bạn bè.
Cuối cùng, tôi quyết định giải thoát cho chồng để anh kiếm tìm hạnh phúc mới bởi tôi biết nguyên nhân là do tôi.
Hình minh họa
Tuy nhiên chồng tôi gạt đi, anh nói vợ chồng phải đồng lòng. Nếu không có con, chúng tôi có thể xin con nuôi. Nhưng ý kiến này bị mẹ chồng tôi gạt đi. Bà nói, nuôi con người ta đến lúc lớn lên nó cũng tìm về cội nguồn, không biết đâu mà lần.
Gia đình anh đưa ra giải pháp sẽ nhờ người mang thai hộ tôi, cụ thể sẽ lấy tinh trùng của chồng tôi bơm vào tử cung của người phụ nữ kia. 9 tháng 10 ngày sinh nở, chị ấy sẽ giao con lại cho chúng tôi và nhận một khoản tiền. Số tiền này không hề nhỏ và do vợ chồng tôi chi trả.
Sau đó, vợ chồng tôi nuôi đứa con và chị ta không còn liên hệ gì nữa. Mẹ chồng tôi thông báo họp gia đình để xin ý kiến các con nhưng trước đó bà đã âm thầm tìm một người phụ nữ để làm việc đó. Tôi bị dồn vào thế không gật đầu không được.
Cuối cùng vì thương chồng, tôi đành đồng ý. Người phụ nữ mẹ chồng tôi chọn là một chị hơn chồng tôi 2 tuổi, người này chồng mất đã lâu. Chị ta đang nuôi con nhỏ và làm thêm ở một cửa hàng quần áo. Vì cần tiền nên chị ta đồng ý khi mẹ chồng tôi đề nghị.
Mọi chuyện diễn ra thuận lợi. Tuy nhiên khi chị mang thai của chồng tôi ở tháng thứ ba, tôi cảm giác có điều gì đó không bình thường.
Mẹ chồng tôi thường xuyên gọi điện giục chồng tôi qua chăm nom chị ta. Những lần tôi mang đồ ăn tẩm bổ sang, mẹ chồng tôi đều nhắc khéo tôi không nên đến sợ chị ấy không thoải mái. Vậy mà bà lại gọi chồng tôi đến?
Người phụ nữ kia cũng rất biết đòi hỏi. Những lần mệt mỏi, đi tiêm phòng hay siêu âm chị ta đều được mẹ chồng tôi tháp tùng. Có lần giữa đêm chị ta còn gọi chồng tôi đến vì bầu bí khó nhọc, không ngủ được.
Chồng tôi không đi mà gọi điện cho mẹ chồng tôi đến nhưng lòng tôi không thoải mái. Đêm đó tôi thức trắng đêm.
Cuối cùng ngày sinh cũng đã đến. Lúc này, chị ta lại giở mặt nói rằng không muốn giao con ngay vì muốn cháu được bú sữa mẹ. Sau này con cứng cáp chị sẽ giao cho gia đình tôi. Thế là chồng tôi và mẹ chồng lại thường xuyên xuất hiện ở chỗ chị ta ở để chăm nom. Mẹ chồng tôi còn thuê nhà riêng, thuê giúp việc để đảm bảo cuộc sống thoải mái cho chị ta.
Đến thời điểm này, tình cảm của chị ta với gia đình chồng tôi rất tốt đẹp. Nhiều người không biết, còn tưởng chị ta mới là con dâu của gia đình. Khi tôi ý kiến thì nhà chồng nói tôi là người ích kỷ, không nghĩ đến việc chăm lo cho giống nòi nhà chồng.
Tôi đành im lặng chờ đợi. Nhưng khi cháu bé lớn hơn, chị ta cũng không có ý giao con. Chị ta nói, không cần tiền nong chỉ muốn ở bên chăm sóc, nuôi dưỡng con. Cứ như vậy, chồng tôi đi lại giữa hai nơi để chăm sóc con. Mẹ chồng tôi thì ở hẳn bên nhà chị kia để trông nom cháu nội.
Tôi cứ như người mất hồn. Đi làm về, tôi nấu cơm nhưng chỉ có một người ăn vì chồng tôi bận sang sang nhà chị kia thăm con. Anh vẫn khẳng định yêu thương tôi, sang bên kia chỉ vì đứa con nhưng tôi biết, chị ta đã có tình cảm với chồng tôi. Đứa trẻ chỉ là cái cớ để chị ấy níu chân anh.
Tôi biết làm gì khi mình không may mắn, không có khả năng làm mẹ? Đến nay cả gia đình chồng vì đứa trẻ, vì niềm vui mới của gia đình họ sẵn sàng quay lưng lại với cảm xúc, suy nghĩ của tôi? Xin độc giả cho tôi lời khuyên.