Trung úy Hoàng Sơn Thoại, Đồn Biên phòng Tân Thanh - Lạng Sơn kể rằng Đồn đã bắt giữ nhiều vụ lừa bán phụ nữ qua biên giới; giải thoát cho hàng trăm chị em, trong số đó, có một nữ sinh Tày vừa tròn 18 tuổi tên là Lục Thị Tuyết bị lừa bán qua hai tổ quỷ mà khi trở về vẫn giữ được sự trong trắng.
Lục Thị Tuyết. |
Lần theo địa chỉ mà Trung úy Thoại cung cấp, chúng tôi tìm gặp Lục Thị Tuyết. Đó là một cô gái xinh đẹp, từng đoạt danh hiệu Hoa khôi cuộc thi “Nữ sinh duyên dáng – thanh lịch của Đoàn trường THPT ở Chiêm Hóa tổ chức.
Tuyết là cô gái nghịch ngợm từng võ vẽ học võ, học thổi sáo. Cô cũng rất năng động, chịu khó. Đi học cấp 3 tập trung xã nhà, cô rủ chúng bạn những lúc rỗi rãi làm thêm nhiều việc như kiếm củi, cấy thuê, gánh đất vv...
Thấy 4 con gái càng lớn, xinh đẹp, ông bố không khỏi lo nghĩ bởi thời buổi chộn rộn này.
Có lần ông gọi cả 4 chị em ra dặn: “Nhà ta dù nghèo khó đến đâu, các con là phận gái, tuyệt đối không bao giờ được dính dáng đến nghề “buôn phấn, bán hoa”, đứa nào không nhớ lời bố thì đừng bao giờ nhìn mặt bố mẹ nữa!”
Sau khi tốt nghiệp phổ thông, trượt đại học, Tuyết cùng chúng bạn tìm cách đi xuất khẩu lao động.
Bảy bạn của cô đã xuất ngoại đi làm việc, riêng cô, số phận cũng cho xuất ngoại nhưng theo con đường hoàn toàn khác: Rơi vào động mại dâm ở Trung Quốc.
Tết Dương lịch 1.1.2006 là ngày định mệnh của Tuyết. Lúc đó, cô đã hoàn thành lớp học tiếng Anh giao tiếp, đang gấp rút hoàn tất một số thủ tục ở Hà Nội để kịp chuyến bay đã lên lịch ngày 29.2.2006.
Bỗng dưng, Tuyết nhận được một cuộc gọi từ một số không quen biết, giọng đàn ông nhắn phải ra bến xe Mỹ Đình ngay để đón người nhà từ Tuyên Quang xuống.
Thiếu kinh nghiệm Tuyết đã tin ngay và hộc tốc ra bến xe thì gặp một thanh niên. Anh ta bảo xe sắp vào bến rồi, đoạn rủ Tuyết ra một quán gần đó rồi mời một cốc nước. Tuyết cầm cốc nước nhấm được vài ngụm thì đầu óc quay cuồng không còn biết gì nữa.
Tỉnh dậy, Tuyết thấy mình đang trong xe ô tô chạy rất nhanh, bên cạnh là một người đàn ông mặt mũi rất bặm trợn, hung dữ. Lúc đó, trời đã sẩm tối, Tuyết nhìn ra ngoài và thoáng thấy dòng chữ chạy điện “Thành phố Lạng Sơn”, rồi xe ô tô chui qua một đường hầm tối.
Tuyết biết mình đã bị lừa bán sang Trung Quốc. Tuyết hoảng sợ nhưng cố trấn tĩnh để tìm cách đối phó. Trời đã tối hẳn, chiếc ô tô dừng lại.
Một gã đứng đợi và áp giải Tuyết vào một ngôi nhà mà sau đó Tuyết biết được do hai vợ chồng một người Việt Nam có tên là Hùng - Thu khoảng 34-35 tuổi làm chủ. Thấy Tuyết trắng trẻo, xinh đẹp, cặp vợ chồng chủ chứa tỏ vẻ rất mừng, ngon ngọt dỗ dành Tuyết ăn cơm rồi chuẩn bị “làm việc”.
Đường cùng, Tuyết bỗng nhìn thấy một chiếc dao lam trên giường, liền lấy rạch ngón tay cho chảy máu rồi bôi lên quanh miệng. Tú bà Thu quay lại thấy Tuyết miệng đầy máu, nằm giãy giụa trên sàn nhà, mụ ta rủa: “Khốn khiếp, đen như chó mực, mất hai mươi triệu đồng lại rước về con động kinh!”.
Hùng - Thu bán Tuyết cho một chủ chứa khác là vợ chồng Vinh - Nhâm, trạc 45-46 tuổi, với giá 27 triệu đồng. Cặp vợ chồng này cũng là người Việt, sang đây thuê nhà của người Trung Quốc để làm nghề buôn bán thân xác phụ nữ.
Nhà chứa Vinh - Nhâm có vẻ quy mô hơn Hùng - Thu. Đó là một ngôi nhà 3 tầng với nhiều buồng nhỏ. Tại đây, Tuyết thấy có rất nhiều cô gái Việt Nam, có người mới chỉ từ 15 -16 tuổi bị lừa bán sang.
Nhân lúc vắng người, có cô bé nói nhỏ với Tuyết rằng “Muốn trốn được phải giả vờ “làm” cho chúng nó một thời gian đã rồi tìm cơ hội, nếu không, vợ chồng nó cho người đánh đến chết hoặc nó sai người tiêm thuốc gì vào người không chịu nổi đâu!”.
Khi mới đến, lúc đi qua bếp, Tuyết đã kịp thủ được một con dao nhọn, giấu kín vào người. Tuyết vừa đến được hơn 1 giờ đồng hồ, đã thấy có khách đến mua dâm, đó là một người đàn ông khoảng 35 - 36 tuổi, dáng vẻ của kẻ có tiền.
Lúc anh ta bước vào phòng, Tuyết đã thầm nghĩ, nếu anh ta đụng vào mình thì Tuyết sẽ liều chết với con dao đang giấu trong người. Tuy nhiên, vẫn cảm thấy có gì đó chưa ổn nên Tuyết lại dùng chiêu cũ là giả vờ động kinh.
Tuyết ra hiệu cho kẻ mua dâm chờ, Tuyết vào nhà vệ sinh rồi lấy miếng xà phòng nhai nhát, sùi bọt ra khắp miệng…
Bên ngoài gã khách người bản địa thấy lâu quá liền gọi chủ chứa lên phá cửa phòng vệ sinh, thấy Tuyết đang nằm dưới sàn, mắt trợn ngược, mồm miệng đầy dãi, bọt. Khách nhìn thấy vậy kinh hãi quá liền lỉnh mất, còn vợ chồng Vinh - Nhâm thì cho người khiêng Tuyết lên một phòng nhỏ.
Hôm sau, tú bà Nhâm phát hiện ra Tuyết giả vờ động kinh nên đã sai người đánh đập Tuyết rất tàn nhẫn; chúng cứ nhè vào bụng dưới Tuyết mà đấm đá. Dù đau đớn, Tuyết vẫn kiên quyết không chịu bán dâm cho khách nên càng bị đánh dữ dội và bị bỏ đói.
Lời bố dặn ngày nào vẫn ghi trong đầu, Tuyết tự nhủ rằng, quyết không để thân thể hoen ố và dù có chết cũng không thể chết trong tổ quỷ này. Tuyết theo dõi và phát hiện ra chỗ cất chìa khóa mở cửa lên sân thượng.
Nhân lúc vắng người, Tuyết lấy chìa mở khóa tầng thượng rồi khóa hờ lại, sau đó, để chìa khóa vào chỗ cũ, Tuyết lấy con dao đã giấu hôm trước, rạch tay lấy máu viết lên tường dòng chữ “Thà chết vinh còn hơn sống nhục”, đóng nhẹ cửa phòng, Tuyết lên sân thượng tầng 3, miệng thì thầm “Vĩnh biệt bố mẹ, vĩnh biệt các em” rồi gieo mình xuống.
Những người đi chợ sớm, thấy có bóng người nhảy từ trên sân thượng tầng 3 xuống, liền kêu gọi ầm ĩ, khi mọi người lại gần thì nhận ra rằng Tuyết vẫn còn sống.
Vì sợ nhà chức trách địa phương, vợ chồng Vinh - Nhâm đã chở Tuyết đến nhà một người chuyên bán hoa quả, kiêm chủ một nhà nghỉ chuyên cho các tài xế chở hàng quá cảnh ngủ trọ. Tại đây, họ nhốt Tuyết vào một buồng nhỏ, khóa hai khóa.
Kể từ khi bị chuyển tới chỗ mới, mặc dù toàn thân nhức nhối, đau buốt, phải nằm bất động, nhưng Tuyết vẫn vắt óc tìm mọi cách thoát thân.
Tuyết để ý thấy trong số những người lái xe ngủ trọ tại đây, có một số người nói tiếng Việt, nên, Tuyết cố bằng mọi cách để đánh tín hiệu cho họ.
Và rồi vận may đã đến: Có một tài xế người Việt Nam để ý thấy phòng của Tuyết suốt ngày đóng cửa, mà lại được trang bị tới hai khóa, thỉnh thoảng lại có tiếng lạch cạch bên trong (do Tuyết cầm que đập vào thành giường).
Nhận thấy có người bên ngoài, Tuyết liền lớn tiếng gọi “Chú, bác ơi, cứu cháu với!”. Nghe thấy có tiếng người gọi bằng tiếng Việt, người tài xế liền ghé tai qua cửa hỏi: “Ai đấy?” Mừng quá, Tuyết nói to: “Chú ơi, cháu là con gái Việt Nam, bị lừa bán sang đây đưa vào ổ mại dâm. Cháu nhảy từ sân thượng tầng 3 xuống mà không chết, bị nhốt vào đây. Trăm sự nhờ chú báo cho bộ đội Biên phòng và cho bố cháu ở Chiêm Hóa - Tuyên Quang, số điện thoại là…”.
Nhận được tin báo từ người tài xế tốt bụng và gia đình Tuyết, Trung úy Hoàng Sơn Thoại lúc đó đang trong kíp trực ban, liền báo cáo tóm tắt sự việc cho chỉ huy.
Lãnh đạo Đồn Biên phòng Tân Thanh một mặt liên hệ trực tiếp với phía công an Trung Quốc, mặt khác giao nhiệm vụ cho Đội trinh sát và Trạm Kiểm sát BP mốc 15 nắm bắt tình hình và cử các trinh sát, phiên dịch cùng Hoàng Sơn Thoại sang kết hợp với Công an nước bạn xác minh sự việc.
Mặc dù trời đã tối, Hoàng Sơn Thoại vẫn cùng với các trinh sát truy tìm khắp nơi và cuối cùng đã tìm ra được nơi Tuyết bị nhốt giữ và kịp thời giải thoát cho cô gái trẻ, đưa về Đồn BP Tân Thanh vào lúc gần 12 giờ đêm.
Cán bộ quân y đồn thăm khám, sơ cứu các vết thương cho Tuyết, rồi Thoại trực tiếp nấu thức ăn, bón cho Tuyết từng thìa…