Sống chung một mái nhà gần 30 năm và đã có với nhau 4 mặt con (2 con lớn đã lập gia đình và 2 đứa nhỏ đang đi học), nhưng bà Đoàn Thị Mười (1962, trú thôn Hòa Khê, Hòa Sơn, Hòa Vang, Đà Nẵng) vẫn chưa ngày nào có được hạnh phúc thật sự với chồng.
Bà Mười bị ông Hương đánh thương tích nặng sáng 27.4 phải điều trị tại Trung tâm Y tế Q. Liên Chiểu. |
Bởi, theo bà, những năm tháng đã qua là khoảng thời gian bà phải ngậm đắng nuốt cay, chịu đựng những trận đòn thừa sống thiếu chết của người chồng vũ phu. Bà không thể nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần bị chồng đánh phải nhập viện, chỉ biết những thương tích trên cơ thể ngày càng dày lên, hằn sâu.
Tiếp xúc với chúng tôi tại Trung tâm Y tế Q. Liên Chiểu, Đà Nẵng, bà Mười hoang mang và suy sụp tinh thần nghiêm trọng vì những trận bạo hành cả về mặt thể xác lẫn tinh thần mà người chồng đã “tặng” cho bà.
Đau đớn đến uất nghẹn, bà Mười kể lại quãng đời gần 30 năm sống như trong chốn lao tù với người chồng vũ phu. Theo bà Mười, năm 1981, bà kết duyên với ông Lê Tấn Hương (1955, trú cùng thôn) theo sự mai mối của người thân. Một năm sau, bà sinh đứa con trai đầu lòng bụ bẫm, dễ thương. Rồi lần lượt sau đó là 2 con gái, 1 con trai nữa.
Cuộc sống có phần vất vả, nhưng con cái đủ bề những tưởng thế là hạnh phúc tràn đầy, nhưng ông Hương ngày càng nổi chướng, chửi rủa, đánh đập vợ tàn nhẫn. Có lần bà bị chồng đánh toác da đầu mà đến giờ vẫn còn để lại vết sẹo to. Tuy nhiên, vì con và vì một số lý do khách quan khác, bà cố chịu đựng và càng chịu đựng thì tháng ngày đau khổ, tủi nhục càng kéo dài.
Bà Mười nói trong nước mắt: “Cứ buồn buồn là ổng dựng chuyện rồi chửi bới, đánh đập tôi. Đánh xong, ổng bỏ mặc tôi bị thương phải nhập viện điều trị. Mỗi lần tôi bị ổng đánh thì mấy chị trong Hội Phụ nữ xã cũng đến khuyên giải ổng, hòa giải, nhưng khi các chị ra về thì mọi việc lại đâu vào đó, ổng tiếp tục chửi bới, hành hung tôi...”.
Thời gian gần đây, sau khi nhận tiền đền bù giải tỏa của thành phố, ông Hương đã lấy hết số tiền cùng giấy tờ tùy thân rồi đuổi bà Mười ra khỏi nhà. Trước tình cảnh đó, bà Mười phải tìm mua một miếng đất nhỏ, xây ngôi nhà tạm để cùng đứa con trai (1993) và con gái (1997) trú ngụ.
Tưởng thế là được yên, nhưng ông Hương vẫn thường xuyên vác dao tìm đến kiếm chuyện để chửi rủa, đánh, đập đồ đạc và giật điện không cho mẹ con bà sử dụng... Chỉ trong tháng 4/2012, ông Hương đã hành hung, rượt đuổi và “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” 3 lần với bà. Hậu quả của trận đòn không thương tiếc vào khoảng 6 giờ ngày 27.4 là bà phải cấp cứu tại Trung tâm Y tế Q. Liên Chiểu với kết quả xác nhận: chấn thương hàm mặt.
Bà Mười đau đớn kể: “Đầu tháng 4 vừa rồi, ổng tìm đến nơi tôi đang phụ hồ ở Nghĩa trang Hòa Sơn chửi bới thậm tệ rồi cầm liềm rượt đuổi chém tôi. May mắn lúc đó có một số người đang làm thợ hồ vào can ngăn nên tôi mới thoát được. Chưa đầy 2 tuần sau, ổng lại tiếp tục tìm đến nghĩa trang để hành hung tôi và lần này cũng được mọi người giải cứu nên tôi chạy thoát.
Mới đây, 6 giờ ngày 27.4, tôi đến nơi ổng ở (nhà chung của vợ chồng) để hỏi lý do vì sao đã mua cho đứa con gái út một cây treo đồ, nay lại đến lấy về thì tôi bị ổng bóp cổ, nắm tóc, đánh gây thương tích ở mặt. Nếu lúc đó không có một số thanh niên trong thôn can ngăn và đưa tôi đến Trung tâm Y tế Q. Liên Chiểu cấp cứu thì chắc tôi đã bị ổng đánh chết rồi.
Lâu nay vì con cái nên tôi cố gắng chịu đựng, nhưng giờ thì không chịu nổi nữa rồi. Tôi mong các cơ quan chức năng sớm có biện pháp giải quyết và trừng trị thích đáng ổng để tôi được yên ổn, sống lo cho 2 con ăn học”.
Theo nhiều người dân tại thôn Hòa Khê thì bà Mười là người chịu thương chịu khó và phải có sức chịu đựng kinh khủng lắm mới có thể sống được trong hoàn cảnh đó gần 30 năm. Người chồng lâu nay đã thế, giờ đứa con trai lớn của bà là H. (1982, có vợ và 2 con) cũng về “hùa” với cha, chửi mắng mẹ thậm tệ.
Là con lớn, đáng ra khi thấy mẹ bị bạo hành thì phải đứng ra bảo vệ, nhưng H. lại đối xử thậm tệ với mẹ. Cứ mỗi lần thấy cha hành hung mẹ là H. lại “đổ thêm dầu vào lửa”, “xổ” những lời lẽ tục tĩu xúc phạm mẹ. Gần đây nhất, H. đang đi thì gặp bà Mười, nên dừng lại “trút giận”: Bà ra đường sẽ bị xe chà chết, mà người chà đầu tiên sẽ là tôi. Ổng không đánh bà chết thì tôi cũng sẽ đánh bà chết”. Không những vậy, mỗi lần ra đường nghe ai nói gì đó thì H. lại tìm đến bà Mười chửi rủa, đe dọa giết.
Một cán bộ Hội Phụ nữ của xã cho rằng: “Việc ông Hương bạo hành vợ thì ở đây mọi người đều biết và lên án kịch liệt. Tuy nhiên, bà Mười là người chịu thương chịu khó và thương con nên cố chịu đựng, không báo với chính quyền nên chúng tôi cũng không có hướng giải quyết cụ thể.
Trước đây mỗi lần biết chuyện bà bị hành hung, chúng tôi chỉ có thể đến khuyên giải ông Hương cũng như tổ chức hòa giải. Hiện chúng tôi đang hướng dẫn bà làm đơn gửi chính quyền địa phương vào cuộc xử lý. Về phía H., con trai của bà Mười thì ở đây ai cũng ngán ngẩm. Phận làm con nhưng H. luôn xúc phạm và chửi bới mẹ, thậm chí còn dọa đánh, giết”.
Với những gì chúng tôi ghi nhận thì đây là một trong những trường hợp bạo hành gia đình nghiêm trọng, kéo dài, chính quyền địa phương, các hội, đoàn thể cần khẩn trương vào cuộc và xử lý nghiêm đối với ông Hương. Và đó cũng là mong muốn không chỉ của bà Mười mà còn là của những người dân nơi đây.