Trận bán kết hai của World Cup 2010 Tây Ban Nha đã thắng Đức 1-0 bằng bàn đánh đầu đẹp mắt của Puyol ở phút 72. Gần 20 phút cuối trận, Tây Ban Nha tập trung phòng ngự để bảo toàn tỷ số và nếu có cơ hội thì ghi thêm bàn thắng để củng cố chiến thắng.
Một trong những cơ hội đó là khi đội tuyển xứ bò tót phản công ở phút 82, Pedro nhận được đường chuyền của đồng đội, một mình một bóng dẫn vào vòng cấm giữa hai cầu thủ Đức loay hoay tìm cách sút. Khi đó Torres đứng đối diện khung thành đội Đức, không bị ai kèm. Trong tình huống ấy, Pedro chỉ cần vẩy quả bóng cho Torres thôi là bàn thắng sẽ đến gần như 100%.
Và như vậy, Torres ngôi sao được chờ đợi nhất của Tây Ban Nha sẽ có bàn thắng đầu tiên của mình ở World Cup này; tuyển Tây Ban Nha sẽ có bàn thắng thứ hai và chắc chắn vào chơi trận chung kết, không phải hồi hộp đến phút chót... Có thể Pedro nghĩ là đội nhà đã có bàn thắng, đã chắc suất vào trận cuối, nên anh muốn có một bàn thắng cho riêng mình.
Có thể anh không muốn Torres ghi bàn. Nhưng anh sẽ hối hận và đau xót vô cùng nếu chẳng may đến cuối trận Đức gỡ hòa được và sau đó thắng ngược lại Tây Ban Nha. Có lẽ Pedro sau đấy đã thấy ra hành động không đẹp của mình. Truyền hình ghi được cảnh pha bóng bỏ lỡ làm bàn được Pedro chắp hai tay như xin lỗi. Chắc hẳn sau trận đấu, Pedro cũng sẽ có lời xin lỗi đội nhà...
Và cũng vì bóng đá là trò chơi tập thể nên khi một tập thể ra sân kết quả thắng thua không bao giờ là dễ dự đoán. Cho nên “hoàng đế” Beckenbauer nếu có những lời phát biểu, tuyên bố “gây sốc” nào đó về các đối thủ của đội tuyển Đức ở vòng tứ kết và bán kết thì tôi cho là ngạo mạn. Đức lẽ ra sẽ thua Tây Ban Nha hai bàn nếu Pedro có tinh thần đồng đội hơn. Cá nhân và tập thể, tương quan trong bóng đá và cả trong cuộc đời, đều phải vì nhau, vì chiến thắng, vì cái đẹp.
Phạm Xuân Nguyên