Chưng hửng với người đẹp chịu chơiCưa được gái đã khó, cưa được gái đẹp lại càng khó vạn lần. Cũng như nhiều đàn ông, Tùng nghĩ vậy. "Tôi nghĩ những cô đã đẹp lại còn biết cách làm đẹp, mơn mởn, ngon lành kiểu hotgirl lại càng khó với vì có quá nhiều người theo đuổi, trong khi mình không phải là thằng có tiền. Thế nên mới có chuyện khi thích mê mệt một cô như thế, tôi biết là khó nhưng vẫn tự hạ quyết tâm chinh phục được nàng, dù có phải dụng công khổ sở đến mấy. Sau hóa ra, tôi đã dùng con dao rựa to tướng vốn dùng chặt xương để thái miếng thịt bò mềm mịn".
Cô gái đó tên là Tuyết Anh, nhưng tất cả người quen đều gọi nàng là Tuyết. Cô sinh viên năm nhất này có vẻ đẹp ngây thơ phụng phịu như búp bê, cách ăn mặc cũng dễ thương kiểu vậy. Nhìn cô, những chàng dại gái như Tùng cứ nghĩ, em còn trong trắng lắm, kiêu kỳ lắm, phúc cho anh nào đưa nàng vào đời, giá như đó chính là mình. Tình cờ gặp nàng khi đi chung với bạn, Tùng đang nghĩ cách làm sao xin số liên lạc thì đã hốt khi nghe nàng trả lời điện thoại của các fan gọi đến: toàn từ chối gặp người ta, thái độ khi lạnh lùng, khi gắt gỏng.
Ảnh minh họa
Tùng đang suy tính thì Tuyết đã chìa điện thoại của nàng cho anh: "Anh bấm số của anh vào đây". Rồi nàng nháy máy, dặn: "Anh lưu vào nhé, khi nào rảnh mời em đi cà phê". Tùng đâu có ngu mà bỏ qua cơ hội. Ngay hôm sau, họ đã đi uống cà phê, đi xem phim, rồi đi bơi.
Tuyết bảo, cô có hàng trăm đàn ông theo đuổi, đại gia thiếu gia nhiều lắm, nhưng cô chẳng quan tâm, chẳng hiểu sao vừa gặp cô đã thích anh, chắc là vì cái chất đàn ông rất đáng tin cậy. Tùng nghe những lời vàng ngọc, thấy vừa hoang đường vừa có lý, bởi nếu không thích anh thì nàng ngó đến anh, một kẻ không phải đại hay thiếu gia, làm gì?
Đi chơi mấy lần thì họ lên giường. Vốn Tùng vẫn không đánh giá cao những phụ nữ dễ dãi nhưng với Tuyết lại khác. Tùng nghĩ, người đẹp như cô, thiếu gì kẻ khát khao, sở dĩ trao thân cho anh nhanh như vậy cũng vì cảm xúc với anh quá đặc biệt, không cưỡng nổi. Bởi thế, sau cuộc truy hoan đầu tiên, anh cảm động ôm lấy thân thể non tơ vào lòng, vỗ về, thủ thỉ bên tai nàng: "Em yên tâm, anh sẽ có trách nhiệm với em, sẽ bảo bọc, yêu thương em..."
Nghe giọng nói mang hơi hướng "cải lương" đó, Tuyết bật cười đẩy anh ra, nhìn lom lom vào mặt anh: "Này, em không có giả vờ làm gái trinh đâu nhé. Ai cần anh chịu trách nhiệm?".
Tùng vừa tẽn tò vừa chưng hửng. Anh chưa từng hình dung là kiểu con gái như vậy. Bực mình, Tùng nghĩ, được, thế thì cứ tận hưởng tòa thiên nhiên của cô nàng, ít hôm chán thì bỏ, càng sướng. Nhưng cả trong dự định này, anh cũng hớ nốt. Vì sau mấy lần ngủ với nhau, cô nàng đã dẹp Tùng sang một xó để lên giường với một chàng khác mới mẻ hơn.
Anh Chương, 28 tuổi, sau một thời gian "chinh chiến và yêu đương" với nhiều gái xinh và chơi, đã rút ra kết luận: "Đàn ông bọn mình hễ thấy em nào xinh ngon là nghĩ đến chuyện dụ em ấy lên giường. Nhưng đến khi xong xuôi rồi mới biết hóa ra mình mới là con mồi, các em ấy dụ mình lên giường thì có. Cũng đừng tưởng các em thích mình vì mình giàu có hay ngon giai nhé. Nhiều khi cũng chỉ vì em thấy mình hay hay, là lạ, muốn thử chút xem sao, giống y như đàn ông thích của lạ vậy đó. Cái sự bình đằng giới bây giờ sợ thật".
Chương bảo, anh cũng vài lần thấy mình ngố vì sau khi lên giường được với một em gái vừa đến tuổi thành niên, anh vừa thấy sung sướng vừa thấy có lỗi, kiểu như mình đã dùng sự lọc lõi đời giai để lừa chiếm đoạt thân xác người đẹp vậy, dù biết em cũng chẳng phải "còn nguyên". Đang nghĩ câu từ nói với em để em hiểu rằng mình không phải là thằng đểu, là tên "đại đạo hái hoa" thì em đã trấn an lại: "Anh lo bạn gái anh biết rồi ghen tuông ầm lên chứ gì? Không sao đâu. Em chẳng làm phiền hay ràng buộc gì anh mà sợ".
Kể từ đó, Chương có một cái nhìn "kính nể" với các cô gái trẻ kiểu hotgirl, không dám đánh giá các nàng là "chiếu dưới", luôn phải chịu thiệt thòi, mất mát trong quan hệ xác thịt với đàn ông nữa.
"Em thích thì ngủ thôi, không yêu đương gì hết"Trong cuộc nhậu, Hoàng, quản lý của một ngân hàng, quen được một nữ biên tập viên rất trẻ tên là Thủy. Anh ấn tượng ngay với Thủy bởi cô trông vừa rất trí thức lại vừa có vẻ dân chơi. Thủy sở hữu khuôn mặt cuốn hút và thân hình sexy, biết cách khoe khéo các đường cong trong những kiểu váy áo hở vừa đủ.
Cô nói chuyện dí dỏm, sôi nổi, thông minh, lại còn uống rượu như nước lã khiến các chàng chết mê chết mệt. Cũng như nhiều anh khác trong bàn nhậu, Hoàng nghĩ, có được Thủy ngồi uống rượu, tán dóc với mình trong mâm đã là quý lắm rồi, chứ người quá nhiều ưu điểm như cô, dễ gì mà "đụng vào".
Tiệc tan, anh nào cũng lấy số của Thủy. Họ hẹn nhau sẽ cùng đi nhậu nữa vì Thủy "uống quá đẹp". Mấy hôm sau, Hoàng ngồi với bạn, gọi Thủy ra góp vui. Đến nửa đêm, anh đưa Thủy về. Thấy cô má đỏ mắt nồng, nói cười tình tứ, anh đưa luôn vào khách sạn. Họ có một trận mây mưa trời long đất lở, ai nấy đều mãn nguyện, đến mức những ngày sau đó không thể không gặp nhau.
Hoàng mê Thủy quá, anh không tưởng tượng được một cô gái trẻ măng nhìn "chơi" như Thủy, "lẳng" như Thủy mà lại có kiến văn khá rộng, bàn chuyện chính trị xã hội hay văn nghệ đều rất sắc sảo, mà cô gái đó lại nằm trong vòng tay anh.
Qua lại được hơn 1 tháng, gần nhau liên tục gần như hằng ngày, Hoàng lo lắng khi thấy Thủy bắt đầu gặp anh thưa hơn, rồi cứ kêu bận suốt, có khi cả tuần mới gặp. Anh dò xét và cảm thấy cô có người đàn ông khác. "Anh ghen đấy à? Đừng có mà dở hơi. Anh có quyền gì mà ghen, mà đòi kiểm soát em?", Thủy nói khi Hoàng căn vặn. Hoàng bảo: "Vì anh yêu em".
Thủy bực mình gắt: "Nếu thế thì chúng ta không gặp nhau được nữa. Hôm đầu tiên em đã nói thẳng, và anh cũng đồng ý rồi, là chúng mình thích nhau thì gặp, không có ràng buộc tình cảm". Quả thật cô có nói vậy, nhưng Hoàng nghĩ lên giường với nhau sớm quá thì nói vậy thôi, chứ phụ nữ ai chả thích trói người đàn ông mà mình đã "trao thân", ít ra thì trong ngắn hạn. Thấy cô đòi chia tay, Hoàng vội bảo anh đồng ý, không đề cập đến chuyện yêu đương nữa.
Nhưng cô lắc đầu: "Thôi, dừng lại thì hơn. Đối với em, đến với nhau phải cảm thấy thoải mái, nhưng giờ thì anh có tình cảm với em rồi, kiểu gì cũng sinh ra ghen tuông, hằn học, khổ sở, em không thấy thoải mái nữa. Đừng nghĩ là em phụ bạc gì, nhưng em không thích cảm giác có lỗi với người đàn ông nào cả".
Thế là sau đó, dù có nài nỉ thế nào, Hoàng cũng không được Thủy đồng ý cho gặp nữa. Anh cứ tiếc mãi, đến cả năm sau vẫn còn tự trách mình, đến nỗi phải trút bầu tâm sự với mấy người bạn khi đi uống rượu. Mấy ông bạn ngã ngửa. Hóa ra hội rượu của Hoàng có 8 ông thì 5 đã được em Thủy "ban ơn huệ", ai cũng có thời điểm "loan phượng ngả nghiêng" với em, ngắn thì vài tuần, lâu thì vài tháng, rồi em chán em chia tay. Trong số họ cũng có ông bị em bỏ ngay giữa lúc đang mê nhau chỉ vì chàng trót thổ lộ là yêu nàng.
Nâng ly chia sẻ với nhau, các chàng phân tích mãi không hiểu sao Thủy lại thế, em có từng bị cú chấn thương tinh thần nào không... nhưng đành chịu, chỉ kết luận rằng chỉ thời nay mới có kiểu phụ nữ như thế chứ thời trước thì lấy đâu ra.
Trường hợp như Thủy có lẽ không nhiều, nhưng có một sự thực là bây giờ, không chỉ đàn ông mới coi đối tượng khác giới là "phương tiện mua vui". Đã xa rồi cái thời người phụ nữ coi chuyện lên giường với đàn ông là "trao thân gửi phận", và nếu sau đó không được cưới hay coi nhau là người yêu thì có nghĩa người phụ nữ đã bị biến thành món đồ chơi trong tay đàn ông. Với những trường hợp kể trên, dường như chính các quý ông mới là món đồ chơi trong tay người đẹp.
Về chuyện đó, trong chị em có người bảo rằng có sao đâu, nam giới coi phụ nữ là đồ chơi được thì sao không có điều ngược lại, bình đẳng mà. Thế nhưng nhiều người khác lại bảo, bình đẳng giới là tiến bộ, là văn minh, là đích đến của loài người, sao lại đồng nhất nó với sự tha hóa của lối sống được, mà cái chuyện "lên giường" bữa bãi không cần đến tình yêu, liệu có thể gọi bằng cái tên nào khác đây?