Có nói sao vợ cũng vẫn chứng nào tật ấy. Với vợ, đó là điều thường tình, chẳng có gì sai mà phải sửa cả. Nhưng mà với tôi, đó là một sự bực bội vô cùng lớn, nhiều khi mang ức chế vào người, rất chi là khó chịu.
Ảnh minh họa.
Vợ hơn tôi 2 tuổi. Ngày yêu nhau, ai cũng bảo sao tôi lại yêu người hơn tuổi. Nhiều người cho rằng, chuyện yêu người hơn tuổi, nhất là vợ hơn tuổi, cứ thấy kì kì. Tôi thì chẳng thấy gì, thích thì yêu thôi. Với lại, tôi với vợ thì nhìn ngang nhau. Hơn tôi 2 tuổi nhưng vợ còn trẻ trung lắm, nhìn còn trẻ hơn cả tôi nên thoạt nhìn, không nói ra thì không ai biết.
Chuyện tuổi tác đâu có gì quan trọng. Người ta còn yêu nhau, bạn gái hơn cả 4-5 tuổi cũng vẫn yêu có sao đâu. Căn bản là mình yêu nhau thôi. Tôi nghĩ thế nên cũng rất yêu thương vợ. Tôi muốn được làm phi công của vợ một cách đường đường chính chính.
Những ngày còn yêu nhau, chúng tôi hạnh phúc lắm. Sau này bạn bè bảo, đúng là yêu nhau trẻ tuổi có khác, vợ chồng rất chi là nhí nhảnh, hồn nhiên, lại vui vẻ với nhau. Vì cùng cùng tuổi nên tôi được vợ chiều, nhiều khi mọi người cứ trêu là chị chiều em, tôi cũng ngượng ngượng. Tính tôi có chút trẻ con, nhưng mà chỉ là khi ở bên cạnh vợ thì tôi mới vậy thôi, còn lúc khác thì người lớn ra phết.
Có một điều mà ai cũng hỏi là tại sao chúng tôi không gọi nhau là anh em. Vợ thì toàn gọi tên tôi, còn tôi thì toàn gợi vợ là đằng ấy. Ban đầu ai nghe cũng thấy lạ, vì yêu nhau dù vợ có hơn tuổi cũng nên xưng hô anh – em cho tình cảm.
Nhưng mà vốn coi tôi là người ít tuổi, trước lại xưng chị em nên giờ tự nhiên gọi là anh cứ ngượng mồm. Vợ tôi bảo vậy nên không muốn gọi là anh, cứ xưng tên cho tiện lại vui vẻ, vô tư.
Chúng tôi cưới nhau. Về tới nhà, hôm lại mặt, ai cũng bảo là, sao lại để cho vợ gọi tên như thế. Trước mặt các cụ, vợ chồng tôi cũng cứ bạn tớ, ấy, với lại gọi tên. Bố mẹ tôi, họ hàng nhà tôi có vẻ không hài lòng. Người lớn tuổi thường không thích cách xưng hô ấy.
Tôi cũng nói với vợ, trước mặt người khác nên anh –em cho tình cảm, với lại, cũng nên anh em thì đúng hơn. Giờ đã lấy nhau rồi, làm vợ chồng rồi thì không anh em, sau này có con chúng lại cười cho.
Thế mà vợ tôi nhất định không. Vợ bảo tôi: “Ít tuổi còn đòi làm anh. Còn lâu nhé!”. Tưởng vợ nói đùa nhưng đúng thật, 3 năm qua, tôi đã nếm mùi ‘đàn chị’ của vợ. Đúng là vợ không chịu gọi tôi là anh, còn coi tôi như trẻ con, lúc nào cũng giáo điều.
Vợ chuyên cái giọng ‘dạy’ chồng là phải thế này, thế kia, là phải làm cho ra người lớn, rồi chỉ biết ngồi chê tôi trẻ con. Vợ bảo chưa lớn được thì chưa được gọi là anh. Tưởng là nói đùa thế mà suốt 3 năm, chưa một lần nghe vợ gọi tiếng ‘anh’ dù tôi đã là chồng của vợ.
Nhắc nhiều thành cùn, thành bực bội, khó chịu. Giờ tôi cũng chẳng anh em gì với vợ nữa, cứ kệ mặc. Vợ nói gì tôi cũng trống không, không bao giờ tiếp lời. Tôi chán ngấy cái kiểu dạy chồng dạng ‘đàn chị’ của vợ rồi. Tôi phải găng tới khi nào vợ chịu gọi tôi là anh thì thôi, chứ không thì mất mặt với bàn dân thiên hạ lắm!