. Tôi đã đọc rất nhiều bài viết, bài tâm sự trên quý báo nhưng chưa bao giờ viết bài vì nhiều lý do. Nhưng gần đây, tôi có một tâm sự muốn chia sẻ và mong nhận được lời khuyên của mọi người.
Tôi sinh năm 1982, chồng tôi hơn tôi 7 tuổi, chúng tôi đã có với nhau hai đứa con, một trai, một gái.
Tôi ngoại tình không phải vì thiếu sex.
Khi chúng tôi lấy nhau, tôi nghĩ rằng, anh - một người đàn ông chững chạc và chín chắn sẽ là bờ vai vững chãi để tôi có thể dựa vào. Nhưng sự thực không phải như vậy. Từ sau khi lấy nhau, chồng tôi không chí thú làm ăn, trái lại, cả ngày rượu chè be bét. Mỗi khi say rượu, chồng tôi lại mang vợ con ra hành hạ, nhiếc móc.
Anh tuyệt nhiên không quan tâm, chăm sóc vợ con. Tôi cảm thấy rất cô đơn và đau khổ, tôi muốn chia tay chồng. Tâm sự với bố mẹ đẻ, tôi nhận được sự phản đối quyết liệt từ ông bà. Bố mẹ tôi cho rằng, ly hôn nghĩa là tôi đã "bôi do trát trấu", và làm mất danh dự của ông bà nên nhất quyết không đồng ý, vì con cái, khổ đến đâu cũng phải chịu.
Tôi nghe theo bố mẹ, đành nuốt tủi nhục, cay đắng vào lòng mà sống. Tôi luôn biết cách che giấu nỗi đau mà mình phải chịu đựng, nên bạn bè, đồng nghiệp xung quanh không ai biết, họ đều nghĩ tôi là người phụ nữ hạnh phúc.
Cho tới một ngày, tôi gặp được anh. Tôi tìm thấy ở anh ấy sự ân cần, quan tâm và chia sẻ - điều mà từ lâu tôi không nhận được từ chồng. Tôi yêu anh không phải vì nhu cầu sinh lý, vì thiếu sex, mà bởi tôi cảm thấy được chở che và rất bình yên mỗi khi được ở bên anh.
Bây giờ, tôi không biết phải làm thế nào. Tôi có nên tiếp tục cuộc hôn nhân đau khổ của mình vì hạnh phúc con cái, hay chia tay để đến với hạnh phúc mới?
minhyen...@gmai.com (Hà Nội)
Bạn Hải Yến thân mến!Người phụ nữ nào ở trong hoàn cảnh của bạn thì thật sự rất mệt mỏi và đau khổ, tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của bạn.
Không ai muốn hôn nhân của mình tan vỡ, nhưng đôi khi ly hôn lại giúp cho "người trong cuộc" được giải thoát và sống tốt hơn. Tôi nghĩ, trong trường hợp này, bạn nên suy nghĩ thấu đáo và đưa ra quyết định chín chắn. Việc bạn quyết định sẽ ly hôn chồng có lẽ là một lựa chọn đúng đắn. Vì một người chồng luôn say xỉn, một người cha vô trách nhiệm thì hoàn toàn không có gì để nuối tiếc cả.
Mọi đứa trẻ đều có quyền được sống trong gia đình êm ấm, có đủ cha đủ mẹ. Tuy nhiên, nếu các con bạn luôn phải sống cùng một người cha tối ngày say xỉn và đánh đập mẹ chúng thì liệu các cháu có phát triển bình thường được không? Hay các cháu lại đâm ra ghét bố mẹ, chán trường, bỏ học, sống bất cần, chống đối và đi theo vết xe đổ của người bố. Bạn có tình yêu dành cho con và cũng có đủ điều kiện kinh tế để nuôi các con trưởng thành. Vậy nên đừng cố ép mình và các con sống trong một "gia đình" như vậy.
Tuy nhiên, không nên vì cảm thấy cô đơn, lạc lõng mà vội vàng kết hôn với người đàn ông mới, mặc dù bạn luôn tìm thấy cảm giác bình yên và được chở che khi ở bên anh ấy. Bạn nên tìm hiểu kỹ con người của anh ấy trước khi đến đến quyết định, kẻo lại dẫm phải vết xe đổ của chính mình.
Liệu rằng, cảm giác bình yên, được chở che của bạn có thể được duy trì khi cả hai kết hôn, sống trong cùng một gia đình với bộn bề lo toan? Bạn có đảm bảo người mới sẽ yêu thương, chăm sóc hai con của bạn như cha đẻ của chúng?
Vì vậy, bạn nên suy nghĩ và cân nhắc trước khi quyết định. Có điều, bạn hãy tôn trọng và yêu thương bản thân mình. Chỉ có thế, bạn mới có thể tìm tới hạnh phúc.
Chúc bạn hạnh phúc!