Dân Việt

32 tuổi, chưa vợ, lương 5 triệu, tương lai nào cho tôi?

Khám phá 28/02/2014 07:21 GMT+7
Nhìn bạn bè con cái đề huề, tôi càng buồn hơn. Cứ cố bám trụ ở Hà Nội rồi thành ra thế này. Giá như về quê, cuộc sống cũng bớt khó khăn hơn.
Không dám yêu ai vì lương quá thấp

Mấy năm về trước, khi còn là sinh viên trên ghế nhà trường, tôi tự hào vì mình mang mác một sinh viên giỏi, có học lực, lại học ở trường danh tiếng. Ngày đó, con gái bám theo tôi nhiều. Vì tình yêu sinh viên thường dành cho những anh chàng đẹp trai, phong độ, học giỏi. Người đàn ông có cái mác học giỏi, ngoại hình đẹp trai như tôi thật sự là niềm mơ ước của nhiều cô gái trẻ.

Nhưng ngày đó, tôi nào nghĩ đến chuyện yêu đương gì. Với phương châm ‘sống độc thân cho gái thèm’, tôi chỉ biết lao đầu vào học, rồi cứ sống vô tư, vui vẻ với bạn bè. Thế mà đùng một cái đã đến ngày ra trường. Bạn bè đứa nào cũng có người yêu dắt đi chơi, còn mình thì chẳng có ai. Nhưng ngày đó tôi còn tự tin lắm, nghĩ là yêu vào vướng bận người, còn chuẩn bị đi xin việc, kiếm tiền, khi nào thành đạt thì mới tính chuyện vợ con, yêu đương.

Ở trường là vậy, thời buổi kinh tế khó khăn, tưởng là mình có bằng cấp là ngon, ai ngờ ra đời, người ta hơn mình đầy ra. Người không có bằng cấp như mình cũng có công ăn việc làm hết. Công việc tốt đâu có phải tự đi xin mà xin được. Người thì con ông cháu cha, người thì chạy vài tiền nong. Còn mình tự thân vận động quả là không dễ.

img
Ở trường là vậy, thời buổi kinh tế khó khăn, tưởng là mình có bằng cấp là ngon, ai ngờ ra đời, người ta hơn mình đầy ra. (ảnh minh họa)

Đi chạy vạy khắp nơi, nay chỗ này mai chỗ nọ cũng chỉ kiếm được công việc bình thường. Còn nhớ có lần, tôi được chọn vào một vị trí rất tốt, được thông báo tới làm, nhưng ngày hôm sau, nghe đâu có con ông cháu cha của ai đó nhét vào, thế là tự nhiên tôi thành người tay trắng, ‘out’ luôn. Nghĩ lại vẫn cay sống mũi. Với lại, học trong trường là vậy nhưng ra ngoài, cái ngành học của mình không được trọng dụng. Tôi đành kiếm một công việc bình thường, còn có lương mà sống qua ngày.

Cuộc sống thuê nhà trọ vất vả của đời sống tự túc, không còn được bố mẹ lo như trước nữa khác hẳn. Tôi phải chắt chiu từng đồng, dành dụm để sắm sửa, thuê nhà, may vá quần áo, thi thoảng còn gửi cho bố mẹ. Thế nên, chuyện tình cảm, tôi càng không muốn. Nghĩ đến cảnh, ngày ngày phải chiều nàng, đưa nàng đi ăn, đưa nàng đi chơi, nếu nàng thích mua sắm nưa thì có lẽ, cả tháng ăn mì tôm cũng chẳng chơi. Thế là tôi sợ yêu lắm, không thích ai cũng không dám yêu ai dù ngày đó, cũng có nhiều cô gái để ý tôi.

Mức lương ấy để gửi về cho bố mẹ thật là điều khó khăn. Nhưng tôi vẫn phải cố gắng vì dù sao, bố mẹ cũng nuôi mình ăn học bao nhiêu năm. Thân làm con trai lại không báo đáp được gì thì mất mặt với bố mẹ. Thế nên, cố gắng ki cóp từng đồng, cứ đi làm như vậy cho tới khi đồng lương được khá hơn. Ngày đó lương có hơn 1 triệu, vì cái thời xa xưa rồi.
img
Nhìn bạn bè con cái đề huề, tôi càng buồn hơn. Cứ cố bám trụ ở Hà Nội rồi thành ra thế này. Giá như về quê, cuộc sống cũng bớt khó khăn hơn. (ảnh minh họa)

Bị gọi trai già còn ‘kén cá chọn canh’

Nhảy việc hết chỗ này đến chỗ kia vì nhiều lý do môi trường, con người rồi công việc, tôi lại trở thành người bắt đầu lại từ đầu. Cứ như thế bao nhiêu năm, đến tận khi 32 tuổi là bây giờ, lương của tôi mới có 5 triệu lương cứng. Có tháng thì kiếm thêm được 1-2 triệu, không thì cũng không có, chỉ hưởng lương cứng mà thôi.

Nhìn bạn bè thành đạt, giàu sang, có nhà có xe mà tôi chạnh lòng vô cùng. Sao đến giờ này, đên tận cái tuổi 32 rồi mà tôi vẫn không có nổi một cái nhà, hay không có nổi một cái xe, mức lương thì bèo bọt, lo tiền thuê nhà trọ còn không xong nói gì chuyện mua nhà, mua xe.

Nhìn bạn bè con cái đề huề, tôi càng buồn hơn. Cứ cố bám trụ ở Hà Nội rồi thành ra thế này. Giá như về quê, cuộc sống cũng bớt khó khăn hơn. Tôi thà là có cuộc sống tốt hơn còn ở lại đây bám trụ thế này. Nhưng giờ về quê thì dở dang quá vì tôi đã lọt vào danh sách trai ế, không thì cũng thuộc hạng hâm dở trong mắt con gái vì tuổi này còn chưa lấy vợ, lại còn chả có gì. Có người không biết thì bảo tôi là kén quá nên giờ chưa chọn được cô nào ưng ý. Họ nghĩ tôi ở Hà Nội sang trọng lắm, giàu sang lắm nên chưa muốn cưới cô nào làm dâu cho bố mẹ. Ai ngờ, tôi đi làm lương 3 cọc, 3 đồng, thử hỏi lấy ai. Con gái bây giờ kinh lắm, họ chẳng lấy những người vừa già lại vừa không có tiền như tôi.