Nhìn cái khối thịt 80 kí lô nằm chình ình ở giữa giường khách sạn, Trinh tức nghẹn cổ. Cô thầm trách mình sao mà sơ ý đến thế, lẽ ra vào phòng là phải chốt ngay cửa lại, thì đã không lâm vào cảnh trớ trêu như vầy. Nhưng hồi nãy từ buổi tiếp tân về, cô mở cửa phòng đi vào, rồi quên, cứ để cửa hé như thế.
Mấy phút sau, Hoành, gã phó phòng nơi cô làm việc, lừ đừ đi vào, đổ phịch lên giường. Hai chân gã đá vào nhau để tụt giày, rồi mắt nhắm tịt, tay kéo chăn đắp lên người, lát sau cất tiếng ngáy gừ gừ đều đặn.
Cô hoảng hốt gọi: "Này anh Hoành, anh Hoành! Anh vào nhầm phòng rồi"
Cô không rõ gã có say thật không, nhưng cổ gã đỏ tía, người toả ra hơi rượu. Cô gọi một câu, rồi hai câu... gã vẫn nằm im không nhúc nhích. Cô càu nhàu: "Anh dậy đi !Anh ra khỏi phòng tôi ngay!..."
Chẳng ăn thua gì.
Ngoài 30 tuổi, cô thấy mình vẫn trẻ, chưa tìm được người thích hợp để lấy làm chồng thì chưa lấy thôi, chứ cô đâu có “ế”. (Ảnh minh họa)
Chuyến công tác đột xuất này, oái oăm thay, có Trinh và 2 gã đàn ông là Hoành và Tráng. Cả 2 đều là phó phòng, đang ganh nhau để lên chức trưởng phòng, còn Trinh là nhân viên.
Trinh năm nay ngoài 30, khá xinh, trẻ hơn tuổi, ăn mặc đẹp, béo trắng hấp dẫn và vẫn chưa có chồng, nên thường xuyên là đối tượng để đám đàn ông tính trăng hoa đã có vợ trêu chọc. Tráng độ hơn 40, kém Hoành vài tuổi, cũng từng tán tỉnh Trinh nhưng khi cô tỏ ý không thuận tình thì gã bỏ qua, không lặp lại hành vi tán tỉnh ấy nhưng vẫn vui vẻ bình thường, không tỏ thái độ khó chịu. Hoành thì khác, sau một vài lần cố tình gợi ý Trinh đi chơi riêng mà bị từ chối, gã luôn tìm cách trả đũa.
Hoành để ý “soi” cô, bới lông tìm vết, nói xấu cô, phê bình cô trước mặt mọi người và sau lưng cô. Một mặt thì thế, một mặt vẫn tán sát sạt sạt và đưa ra thông điệp như kiểu: chỉ cần Trinh trở thành nhân tình của hắn thì mọi việc sẽ tốt đẹp cả, hắn sẽ nâng đỡ cô. Sự tiểu nhân ấy làm Trinh thấy hắn đáng ghê tởm. Trinh càng né, càng tỏ ra lạnh nhạt, hắn càng cay cú vì không chiếm được cô, một mục tiêu mà những tưởng dễ như ăn kẹo, nhất là với kẻ bảnh bao như hắn, dẻo mỏ, túi lại cũng có tí tiền.
Chuyến này, biết phải đi công tác với 2 gã, cô ngán ngẩm. Ngay tối hôm đầu tiên đã sinh chuyện thế này rồi. Chả biết gã say thật hay say vờ, nhưng nếu gã cứ nằm thế kia, thì cô biết làm thế nào. Không thể gọi bảo vệ khiêng hắn trả về phòng hắn, như thế thì thành chuyện ầm ĩ. Lôi hắn ra thì sức cô chẳng nổi, mà chỉ riêng việc chạm vào hắn đã là dại rồi. Nếu gã say thật, cứ thế ngủ đêm trong phòng cô, thì... cô biết đi đâu? Ở chung phòng với nhau ban đêm là không ổn, hắn chỉ chờ có thế để chiếm đoạt cô mà thôi. Cô chẳng có vũ khí gì trong tay để chống lại hắn.
Trinh đứng ở xa, chứ không dám lại quá gần, tiếp tục gọi. Hoành vẫn lặng yên không có động tĩnh gì.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua. Hết cả kiên nhẫn, Trinh xăm xăm với điện thoại, bấm cho Tráng, giọng cô gào to, hơi lạc đi: "Alo, anh Tráng à? Anh đang ở đâu thế? Tôi nhờ anh, anh sang phòng tôi, anh… hót hộ tôi người đồng nhiệm của anh đi với. Anh làm ơn! Phòng số 1203 nhá!"
Đống sù sụ trên giường bỗng chuyển động. Thoắt một cái đã tụt ra mép giường xỏ giày, bước ra phía cửa, miệng còn lẩm bẩm: “Dở người à?”.
Hừ. Chưa biết ai dở người. Cô đã đánh giá đúng về hắn. Thằng cha nhỏ nhen này không chấp nhận nổi nếu bị coi như… đống phân khi cô dùng từ “hót”. Hắn cũng ngại Tráng bắt gặp mình trong phòng Trinh, hắn sẽ mất điểm trong cuộc cạnh tranh.
Trinh ra cài cửa, thở dài, ứa nước mắt. Hú vía, suýt nữa phải thức trắng một đêm vì cô biết đi đâu ở thành phố xa lạ này?
Ngoài 30 tuổi, cô thấy mình vẫn trẻ, chưa tìm được người thích hợp để lấy làm chồng thì chưa lấy thôi, chứ cô đâu có “ế”. Vậy mà khó sống với những thị phi. Đám đàn bà xung quanh thấy cô hay nói hay cười thì lắm lúc cứ gầm gừ như cô sắp cướp chồng của họ đến nơi. Đám đàn ông thì hay rủ rê gạ gẫm cô thả phanh với họ… kẻo phí! Bị từ chối, bọn họ dè bỉu cô là đã ế lại còn bày đặt làm cao.
Sau chuyến công tác này, cô biết mình sẽ vất vả hơn với Hoành. Kẻ tiểu nhân xấu xa ấy chẳng bỏ qua cho lần bẽ mặt này, sẽ tiếp tục làm khó cho cô những lúc có thể. Mải nghĩ, Trinh chợt giật mình vì tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên, chắc là Tráng, vì lời kêu cứu của cô….