Dân Việt

11 năm sống chung, đã có 2 con nhưng chồng cặp bồ, tôi có nên li dị?

T.Tuyết (Thái Bình) 09/03/2014 08:46 GMT+7
Giờ tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, không còn sức để tiếp tục duy trì cuộc sống hôn nhân như địa ngục này nữa. Tôi muốn li dị, muốn thoát khỏi cái ngục tù này để có thể sống cho chính bản thân mình. Nhưng mỗi khi nghĩ đến con, tôi lại thấy đau lòng.
Tôi lấy chồng năm 20 tuổi. Hồi ấy anh mới đi xuất khẩu lao động ở Đức về, giàu có, đẹp trai, phong độ, ga lăng. Bọn con gái trong xóm lúc đó đều chết mê chết mệt anh. Nhưng anh lại để ý đến tôi, một đứa con gái gầy còm, xấu xí, bán đồ khô ở chợ. Đến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi tại sao khi ấy anh lại chọn tôi, trong khi anh hoàn toàn có điều kiện đến với một người con gái tốt hơn tôi nhiều.

Tôi hỏi, anh bảo anh thích tôi, yêu tôi ở tính cần cù, chịu khó, sự dịu dàng, e lệ của tôi.

Sống với nhau 11 năm, có 2 mặt con, cuộc sống tuy có lúc vất vả nhưng có lẽ còn hạnh phúc hơn bây giờ.

img
Vừa bước vào cửa đã lớn tiếng với tôi, mắng chửi tôi là con đàn bà mất nết, thậm chí còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi trước mặt các con. (ảnh minh họa)

Đi nước ngoài về anh có tiết kiệm được một khoản tiền kha khá, nhưng do đầu tư làm ăn thua lỗ nên mất hết. Vợ chồng chúng tôi phải bắt đầu lại từ con số không.

Chúng tôi cố gắng tiết kiệm, vay mượn, cuối cùng mở được một quán cafe. Sau thời gian đầu chật vật, quán cũng đi vào ổn định, nhà bố chồng tôi cho lại ở ngay mặt phố nên khá đông khách. Chúng tôi không còn phải lo về vấn đề kinh tế nữa.

Tại sao không thử “vứt” chồng đi để sống?

"Vứt" chồng - Là vứt bỏ nỗi ám ảnh của "phụ thuộc" và "ràng buộc", đôi khi chỉ là 30 phút mỗi ngày của từng năm..., là để tự được tận hưởng đúng nghĩa cuộc sống của mình, để được thỏa mãn những đam mê của bản thân... để rồi sau 30 phút ấy, vun đắp, dựng xây một tổ ấm ngọt ngào với năng lượng sống mới.

"Vứt" chồng - Là sự tự chủ và chẳng "tôn thờ" người đàn ông ấy như chỗ dựa dẫm, bấu víu, mà hãy khiến mình tự trở thành một bờ vai mềm mại, nhưng vững chắc bên cạnh người bạn đời.

Và "vứt" chồng đôi khi phải là dám buông bỏ, dám chia tay để tìm tới cuộc sống đúng nghĩa; Là dám bắt đầu lại, đủ can đảm và sức mạnh để đứng lên từ nỗi đau, mất mát để tìm cho mình một hạnh phúc mới.

Hãy gửi những suy nghĩ, hãy bày tỏ quan điểm hay chỉ đơn giản là cùng kể lại câu chuyện đời mình để được sẻ chia...

...

Bài cộng tác của bạn đọc với chuyên đề “Vứt chồng đi để sống” xin được gửi về địa chỉ mail loisongsuckhoe@gmail.com. Những bài viết được đăng tải sẽ nhận nhuận bút theo quy định.

Nhưng khi có tiền rồi, con người ta dễ nảy sinh nhiều tật xấu. Chồng tôi bắt đầu lơ là việc kinh doanh, phó mặc quán cho tôi để đi đầu tư làm ăn bên ngoài. Thời gian anh ở nhà với vợ con ngày càng ít. Tôi có hỏi anh cũng chẳng nói gì.

Rồi tôi phát hiện ra anh ngoại tình. Tôi thực sự rất buồn, đau khổ, nhưng vì hai con, tôi cố gắng giữ gìn cái gia đình nhỏ bé của mình. Tôi tìm mọi cách để anh quay về. Mềm mỏng có, cứng rắn có, nhưng anh vẫn chứng nào tật ấy.

Quán ngày một đông khách, một mình tôi vừa quản lý, vừa chăm con, lại bị anh phản bội nên tôi bị stress nặng. Đúng vào lúc tôi thấy yếu đuối, kiệt sức nhất thì người đó xuất hiện. Anh đã an ủi, động viên tôi rất nhiều. Anh như tiếp cho tôi thêm sức mạnh để chống chọi với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc. Nhưng lý trí của tôi không cho phép tôi được đi quá giới hạn.

Anh cũng hiểu và chỉ ở bên tôi như một người bạn thân thiết. Nhiều lúc tôi nghĩ, hay là mình cứ giả vờ cặp kè với anh để cho chồng tôi ghen rồi quay lại. Nhưng đó chỉ là những ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi mà thôi. Tôi vẫn cố gắng cải thiện mối quan hệ trong gia đình với hy vọng chồng tôi sẽ nhận ra sai lầm và quay về với vợ con.

Dạo này có vẻ công việc làm ăn của chồng tôi không tốt nên anh về nhà luôn trong tình trạng say xỉn. Rồi không hiểu ai đặt điều nói xấu tôi với anh, bảo tôi ngoại tình với người đàn ông khác, thế là tối khuya đêm hôm trước, anh về nhà, người nồng nặc mùi rượu, vừa bước vào cửa đã lớn tiếng với tôi, mắng chửi tôi là con đàn bà mất nết, thậm chí còn thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi trước mặt các con. Hai đứa con của tôi sợ hãi, khóc thét lên khi nhìn thấy bố đánh mẹ. Đêm đó tôi phải cầu cứu người thân.

Giờ tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi, không còn sức để tiếp tục duy trì cuộc sống hôn nhân như địa ngục này nữa. Tôi muốn li dị, muốn thoát khỏi cái ngục tù này để có thể sống cho chính bản thân mình. Nhưng mỗi khi nghĩ đến con, tôi lại thấy đau lòng.

Bố mẹ li hôn chỉ có con cái là khổ nhất, nhưng cứ kéo dài tình trạng này, con tôi cũng không thể hạnh phúc hơn khi mà mỗi ngày đều phải chứng kiến cảnh bố mẹ nó cãi vã, đánh đập nhau.

Tôi phải làm sao đây???