"Chị Ngân kính mến!
Chị cho em gọi chị như thế nhé, vì với em chị và chị Thanh Hương luôn là những người chị đáng kính. Em luôn luôn ghi nhớ những tình cảm mà các chị dành cho em. Nhiều lần em muốn tâm sự với chị nhưng em lại sợ và rất ngại, vì biết chị rất giận em , em thật lòng ngàn lần xin lỗi chị, đây là lỗi lầm đầu tiên và có lẽ cuối cùng trong cuộc đời em, em rất ân hận và day dứt lắm chị ạ.
Tâm sự với chị những điều này không phải để em biện minh cho mình mà là để một phần nào chị hiểu em hơn, vì em biêt trong mắt chị em xấu xa, đê tiện... Nhưng chị ơi, bản thân em không hề muốn lợi dụng điều và lợi dụng ai để lấy tiền và nhận sự giúp đỡ của người khác. Em đang khó khăn về tiền bạc thật nhưng cái em cần là tình thương, sự quan tâm của gia đình và moi người.
Chị ơi! em có gia đình đó, nhưng cũng cảm thấy mồ côi trong chính gia đình mình, ba em thì bị bệnh thần kinh lúc mê lúc tỉnh, mẹ em với một thúng xôi nhỏ mà phải nuôi ba em và 4 chị em em ăn học, mẹ em lo làm nên ít giành tình cảm, quan tâm đến em, em luôn cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương của mẹ và ba.
Lớn lên lấy chồng, tưởng gặp được người yêu thương mình trọn đời, không ngờ vợ chồng em không hạnh phúc chỉ sau vài tháng cưới nhau, vì con em bị bệnh tim và tinh hoàn ẩn, nên chồng em mới cố gắng sống với em để nuôi con chữa bệnh. Và khi em viết bài dự thi, nhiều người quan tâm, chia sẽ với em về tình cảm, em lấy đó là hạnh phúc, niềm vui và nghị lực cho mình.
Nhưng còn về mặt vật chất em đều từ chối tất cả, không nhận một ngàn nào từ ai. Và sau khi em tham dự chương trình NXTA của chị, em đã khóc, đã xúc động bằng những giọt nước mắt của chính bản thân em, có ai hiểu cho em trong tình cảnh éo le đó không? nhưng một mình em tự hiểu, tình cảm và sự chia sẽ của độc giả giành cho em đó là điều em hạnh phúc và thấy vững tin hơn vào cuộc sống, vì lần đầu tiên em được người ta quan tâm, động viên dù mọi người nghĩ đó là Lượm, chứ không phải em, thế mà em vẫn vui vì sự chia sẽ đó chị ạ.
Chị ơi! dù không biết chị có lắng nghe những gì em nói hôm nay ko nữa, nhưng đây là lần đầu tiên và cõ lẽ là lần cuối em tâm sự với chị. Sau khi mọi chuyện xảy ra, em không hề nói với báo chí những gì ảnh hưởng đến chị, đọc báo mà em cũng thấy rất giận mấy người nhà báo, em nói một đằng lại đi đưa tin lên một nẻo.
Ngay cái chuyện báo đưa tin em nói "chuong trình NXTA và chị Kim Ngân đã ép em đi", em thề với lương tâm của mình là em ko hề nói thế với báo chí, đến khi em gặp mấy anh nhà báo nói về vấn đề đó phải đính chính lại thì cũng chẳng thấy ai nói gì.
Rồi cái bài "Thùy Dương không tâm phục khẩu phục" nữa , em quá bức xúc và ko hiểu nhà báo kiểu gì khi em ko nói thế mà lại đưa tin như thế, em chỉ nói là "em thấy hơi buồn thôi". Em có nói thêm là chương trình nói thế là chưa hài lòng với em và độc giả, vì lúc đó em tưởng chường trình phát sóng dài 20 phút như thông báo trên VTV, giờ thấy chị nói ngắn có 3 phút và xem bên tintuconline.
Em đã nhiều lần nói họ đính chính những thông tin nói sai thế mà chẳng thấy ai nói gì, vì nói thật với chị em có quen biết ai làm báo và cấp quyền gì đâu nên họ nói gì em cũng phải chịu trận, chẳng biết thanh minh và kiện cáo ra sao.
Từ ngày tuyên bố trên bản tường trình là em không muốn tiếp xúc với các nhà báo nữa, nhưng chị biết ko? Em đi đâu, làm gì, con em sức khỏe thế nào, họ cũng đều biết, em thấy sợ luôn, mỗi lần nghe điện thoại reo là em lại run lên, hy vọng đó không phải là nhà báo.
Cuối cùng em cũng là người bị đè bẹp, đẩy em xuống tận cùng không có lối thoát. Em nhận được lệnh triệu tập của công an tỉnh do đơn chị kiện em, em như muốn chết luôn chị ạ. Nếu như em có chuyện gì chắc em chết thôi chị ạ, chưa gì chồng em đã tuyên bố sau chuyện này chồng em sẽ nuôi con. Em đã mất hết tất cả rồi chị ơi, gia đình, bạn bè, hàng xóm, thậm chí đứa con mà em sống vì nó cũng vụt khỏi tay em.
Thời gian vừa qua em sống cũng như chết, em ko có tiền để chi phí hàng ngày, nợ nần thị bị đòi lên đòi xuống, con em bị viêm phổi phải lo tiền thuốc men, chồng và gia đình xem em như sự xấu xa, nhục nhã nên chẳng ai quan tâm, báo chí thì làm phiền, suốt ngày đưa thông tin sai và tầm bạy, làm mấy chị hiểu lầm là do em nói.
Cuối cùng em như con thú để mọi người nhắm vào đó cho đến chết. Chị ơi, em xin lỗi chị và mong chị dù không thương em, nhưng hãy thương cu Khiêm nhà em, nó chỉ là một đứa trẻ giờ vì em mà nó phải khổ em thấy đau lòng lắm, chị hãy tha thứ cho em nhé, em hứa với chị ko nói gì với báo chí gì cả thế mà họ vẫn đăng tin linh tinh. Lần nữa em xin lỗi và mong chị luôn giữ sức khỏe chị nhé. - Em Trần Thị Thùy Dương"