Nói thật vợ chồng trẻ, quấn quít thường xuyên, mấy tháng vợ bầu to, lại kiêng khem sau khi sinh mấy tháng nên tôi rất bức bối. Tôi chỉ mong ngóng đến ngày vợ hết cữ, bật đèn xanh để được “yêu” vợ.
Rồi ngày ấy cũng đến, tôi nhấm nháy ra hiệu cho vợ từ buổi chiều, con trai thì đã bú no, ngủ say tít, tôi chỉ đợi bà nội về nhà là vợ chồng vào phòng đóng cửa lại. Nhìn vợ đẫy đà, tròn trịa sau sinh tôi không kìm được lòng mình. Nhưng trái với sự háo hức, vồ vập của tôi, vợ tỏ ra khó nhọc và uể oải trong chuyện chăn gối trở lại cùng chồng.
Tưởng vợ gặp trục trặc gì sau khi sinh em bé, tôi nhẹ nhàng an ủi vợ và cố gắng kìm chế bản thân để đến hơn một tuần sau mới dám mon men “dạo đầu” cho vợ, mong tìm lại những khoảng hạnh phúc xưa.
Thế nhưng lần này còn tệ hơn lần trước, em làm tôi thất vọng hoàn toàn khi nằm ngay đơ như một khúc gỗ, chưa đâu vào đâu đã đẩy vội chồng ra rồi nhăn nhó gắt toáng lên. Rồi lần sau, lần sau nữa, mỗi lần yêu vợ là em để tôi “tác chiến” một mình mà không mảy may có một chút rung động, hưởng ứng nào.
Nhận thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, tôi giục vợ cùng tôi đến gặp bác sỹ. Nghĩ chuyện này cần phải có bác sỹ tư vấn nhưng dù giục giã, dỗ dành rồi năn nỉ đến thế nào, vợ tôi cũng nhất quyết không chịu đi. Bí quá tôi phải cầu viện đến bà ngoại vì nghĩ bà nói vợ tôi sẽ nghe lời. Song kết quả còn tệ hơn bởi vợ tôi giận dỗi, khóc lóc vì tôi “dám” mang chuyện tế nhị ra nói với mẹ vợ làm xấu mặt cô ấy.
Sau lần đó vợ tôi cấm cửa tôi luôn. Chán, tôi cũng chẳng chủ động làm lành nữa mà nghĩ cách giải tỏa “cơn khát” bằng cách riêng của tôi.
Mới 25 tuổi, sức trai trẻ tràn trề, sung mãn, hàng ngày vợ ra vào ngay trước mặt mà phải ngủ chay, phải chịu cảnh “mỡ treo, mèo nhịn đói” thì tôi chịu sao nổi.
Thế là tôi quyết định giấu vợ, đi tìm cảm giác lạ bên ngoài theo kiểu “bóc bánh trả tiền”, xong việc đường ai nấy đi, không dây dưa, hẹn hò, gặp gỡ lần thứ hai. Thực lòng tôi vẫn rất yêu vợ, nhưng biết làm sao được, bản năng của thằng đàn ông trong tôi đã thắng lý trí của tôi.
Tôi nói lên sự thật không nhằm để kêu gọi sự thông cảm, thương hại của mọi người khi tôi phải sa ngã một cách bất đắc dĩ như vậy.
Tôi chỉ muốn biết rằng trong trường hợp vợ tôi lãnh cảm lâu như vậy, tôi đi tìm vui bên ngoài có nên không? Có bị lên án là người đàn ông hư hỏng, thiếu đạo đức không? Ai có kinh nghiệm trong tình huống này giúp cho vợ chồng tôi với.
Tôi không muốn bỏ vợ, không muốn con trai tôi phải sống thiếu sự chăm sóc của cha hay mẹ. Tôi mong nhận được những lời khuyên.