Trên giấy tờ, mảnh đất được chuyển nhượng vào năm 2001, nghĩa là một năm trước khi vợ chồng tôi lấy nhau. Về góc độ luật pháp mà nói đó là vốn riêng của vợ tôi trước khi lấy chồng nên tôi bất khả xâm phạm. Trước mặt mẹ, tôi cũng quả quyết:
- Đó là tài sản riêng của vợ con, mẹ kệ cô ấy đi.
Mẹ tôi cáu:
- Riêng là riêng thế nào. Đã là vợ chồng thì tất cả là của chung chứ ai lo “thủ” của người ấy thì khác gì người dưng sống cùng nhà trọ. Mẹ không hiểu sao, nó có thể giấu chồng về mảnh đất trong ngần ấy năm trời chứ?
Ảnh minh họa (Nguồn: Internet)Nhiều ngày qua, tôi cố không nghĩ đến việc ấy. Nhưng rồi nó cứ luẩn quẩn trong đầu nhất là khi nhìn lại chặng đường gian khó mà vợ chồng tôi đã trải qua. Ngày lấy vợ, tôi mới là một anh nhân viên lương ba cọc ba đồng. Lấy vợ rồi có con trăm thứ phải lo khiến tôi phải cày cục làm thêm đủ thứ. Ở nhà trọ khổ sở đủ đường nên tôi mới tính chuyện mua mảnh đất con con làm nhà nhưng khổ một nỗi số tiền dành dụm chưa được một nửa. Bố mẹ tôi ở quê quanh năm làm ruộng, làm lụng vất vả, chắt bóp, tằn tiện mới nuôi được ba đứa con ăn học. Con cái ra trường còn để lại cho ông bà một cục nợ. Thương con chỉ còn biết cách thế chấp sổ đỏ để cho con vay tiền ngân hàng. Nhà vợ tôi kinh tế khấm khá hơn nhưng không thấy ông bà có động tĩnh gì nên tôi cũng không dám nhờ vả. Vay mượn khắp nơi, vợ chồng tôi cũng mua được mảnh đất nhưng cũng chẳng xoay nổi tiền xây căn nhà tạm, đành phải ở thêm hai năm nhà trọ.
Vợ tôi chứng kiến cảnh tôi đi lạy lục vay tiền, đến tháng còn cắm cả sổ lương. Có hôm đi làm mà trong túi chỉ còn vài chục nghìn cứ lo ngay ngáy dọc đường hỏng xe. Những khoản vay nóng đến hạn phải trả, vợ chồng đành bấu chỗ nọ vá chỗ kia. Tôi lao vào công việc để kiếm thêm tiền. Bạn bè biết hoàn cảnh khó khăn của tôi nên cũng tạo điều kiện cho tôi những manh mối làm ăn, kéo tôi tham gia các dự án, bận rộn đến nỗi không có cả thời gian đi cắt tóc, đêm ngủ được vài ba tiếng đồng hồ. Tôi nghiện thuốc lá, cà phê cũng chỉ vì những thứ đó giúp tôi tỉnh táo hơn để làm việc. Có tháng để cho kịp tiến độ dự án, tôi thức trắng đêm, người gầy rộc. Vợ tôi xót chồng nên khuyên tôi làm ít thôi, tôi ừ à nhưng nghĩ bụng: "Nếu không làm thì lấy tiền đâu ra trả nợ" nên lại lao đầu vào công việc. Có hôm đã gần sáng thấy tôi vẫn ngồi ghì bên cái máy vi tính, vợ tôi khuyên không được liền đi tắt cầu dao điện để tôi khỏi làm việc.
Tôi không tin người vợ mà tôi rất mực yêu thương bấy lâu vẫn thủ vốn riêng khi gia đình bao phen khó khăn, khi thấy tôi lao tâm khổ tứ kiếm tiền. Lẽ nào có một sự hiểu lầm nào đó ở đây? Mấy ngày liền đầu tôi như muốn nổ tung. Mẹ tôi cũng thất vọng về vợ tôi và cũng đã nhiều lần chỉ trích, cảnh báo tôi khiến tôi khổ sở vô cùng. Tôi không muốn sống trong sự hoài nghi nên đã khéo léo hỏi chuyện vợ về mảnh đất. Nhưng câu trả lời của vợ khiến tôi sững người:
- Đó là vốn riêng em dành dụm được trước khi lấy chồng, anh cũng quan tâm sao?
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng, cảm giác như sau lưng mình vừa có một sự sụp đổ lớn./.
- Con cứ tin tưởng vợ cho lắm vào rồi có ngày nó “hê” con ra khỏi nhà lúc nào không biết chừng.
Nói rồi, mẹ tôi giận dỗi bỏ ra ngoài. Vợ tôi đi công tác xa, cả đêm tôi không sao chợp mắt được.
Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ tôi nghi ngờ vợ tôi về bất cứ điều gì. Ngay cả khi mẹ tôi tình cờ nghe được cuộc điện thoại giữa vợ tôi và chị gái nên đã phát hiện ra việc vợ tôi có mua chung một mảnh đất, tôi cũng không tin. Nhưng khi tang chứng, vật chứng rõ ràng thì tôi không khỏi ngỡ ngàng.
Trên giấy tờ, mảnh đất được chuyển nhượng vào năm 2001, nghĩa là một năm trước khi vợ chồng tôi lấy nhau. Về góc độ luật pháp mà nói đó là vốn riêng của vợ tôi trước khi lấy chồng nên tôi bất khả xâm phạm. Trước mặt mẹ, tôi cũng quả quyết:
- Đó là tài sản riêng của vợ con, mẹ kệ cô ấy đi.
Mẹ tôi cáu:
- Riêng là riêng thế nào. Đã là vợ chồng thì tất cả là của chung chứ ai lo “thủ” của người ấy thì khác gì người dưng sống cùng nhà trọ. Mẹ không hiểu sao, nó có thể giấu chồng về mảnh đất trong ngần ấy năm trời chứ?
Nhiều ngày qua, tôi cố không nghĩ đến việc ấy. Nhưng rồi nó cứ luẩn quẩn trong đầu nhất là khi nhìn lại chặng đường gian khó mà vợ chồng tôi đã trải qua. Ngày lấy vợ, tôi mới là một anh nhân viên lương ba cọc ba đồng. Lấy vợ rồi có con trăm thứ phải lo khiến tôi phải cày cục làm thêm đủ thứ. Ở nhà trọ khổ sở đủ đường nên tôi mới tính chuyện mua mảnh đất con con làm nhà nhưng khổ một nỗi số tiền dành dụm chưa được một nửa. Bố mẹ tôi ở quê quanh năm làm ruộng, làm lụng vất vả, chắt bóp, tằn tiện mới nuôi được ba đứa con ăn học. Con cái ra trường còn để lại cho ông bà một cục nợ. Thương con chỉ còn biết cách thế chấp sổ đỏ để cho con vay tiền ngân hàng. Nhà vợ tôi kinh tế khấm khá hơn nhưng không thấy ông bà có động tĩnh gì nên tôi cũng không dám nhờ vả. Vay mượn khắp nơi, vợ chồng tôi cũng mua được mảnh đất nhưng cũng chẳng xoay nổi tiền xây căn nhà tạm, đành phải ở thêm hai năm nhà trọ.
Vợ tôi chứng kiến cảnh tôi đi lạy lục vay tiền, đến tháng còn cắm cả sổ lương. Có hôm đi làm mà trong túi chỉ còn vài chục nghìn cứ lo ngay ngáy dọc đường hỏng xe. Những khoản vay nóng đến hạn phải trả, vợ chồng đành bấu chỗ nọ vá chỗ kia. Tôi lao vào công việc để kiếm thêm tiền. Bạn bè biết hoàn cảnh khó khăn của tôi nên cũng tạo điều kiện cho tôi những manh mối làm ăn, kéo tôi tham gia các dự án, bận rộn đến nỗi không có cả thời gian đi cắt tóc, đêm ngủ được vài ba tiếng đồng hồ.
Tôi nghiện thuốc lá, cà phê cũng chỉ vì những thứ đó giúp tôi tỉnh táo hơn để làm việc. Có tháng để cho kịp tiến độ dự án, tôi thức trắng đêm, người gầy rộc. Vợ tôi xót chồng nên khuyên tôi làm ít thôi, tôi ừ à nhưng nghĩ bụng: Nếu không làm thì lấy tiền đâu ra trả nợ nên lại lao đầu vào công việc. Có hôm đã gần sáng thấy tôi vẫn ngồi ghì bên cái máy vi tính, vợ tôi khuyên không được liền đi tắt cầu dao điện để tôi khỏi làm việc.
Tôi không tin người vợ mà tôi rất mực yêu thương bấy lâu vẫn thủ vốn riêng khi gia đình bao phen khó khăn, khi thấy tôi lao tâm khổ tứ kiếm tiền. Lẽ nào có một sự hiểu lầm nào đó ở đây? Mấy ngày liền đầu tôi như muốn nổ tung. Mẹ tôi cũng thất vọng về vợ tôi và cũng đã nhiều lần chỉ trích, cảnh báo tôi khiến tôi khổ sở vô cùng. Tôi không muốn sống trong sự hoài nghi nên đã khéo léo hỏi chuyện vợ về mảnh đất. Nhưng câu trả lời của vợ khiến tôi sững người:
- Đó là vốn riêng em dành dụm được trước khi lấy chồng, anh cũng quan tâm sao?
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng, cảm giác như sau lưng mình vừa có một sự sụp đổ lớn./.