Tôi chỉ là một học sinh. Năm nay tôi đang học lớp 12, đang chuẩn bị thi tốt nghiệp và Đại học. Tôi không thuộc dạng học sinh chăm chỉ, ngoan ngoãn, nhưng tôi được cái thông minh hơn mọi người một chút nên tiếp thu bài nhanh, vì thế nên các bài thi của tôi đều đạt điểm cao. Cũng xin nói thật (không phải khoe) là ở trường, tôi được khá nhiều bạn gái chú ý vì có vẻ ngoài trắng trẻo, thư sinh. Mà đặc biệt hơn, tôi còn là thằng con trai duy nhất trong cái lớp xã hội này nên càng nổi bật và được nhiều người chú ý, kể cả là các bạn khác lớp và các em khóa dưới.
Trước đây, hồi lớp 11, tôi có từng yêu một cô gái khóa dưới, nhưng đến cuối năm học thì tôi chia tay vì cảm thấy không hợp nữa. Đầu lớp 12, thực tình tôi không nghĩ gì tới chuyện yêu đương tiếp mà lúc đó cũng muốn tập trung vào học vì dù sao năm nay cũng thi Đại học rồi. Thi xong rồi yêu đương cũng chưa muộn vì tôi vốn tự tin vào khả năng “sát gái” của mình lắm. Với lại bố mẹ tôi cũng suốt ngày ca cẩm, dọa dẫm. Thế nhưng, thật không ngờ là mọi chuyện lại đi theo một hướng hoàn toàn khác.
Đúng năm nay, chúng tôi có cô giáo dạy Vật lý mới về trường. Cô ấy trẻ lắm, mới ra trường đã được phân về trường tôi dạy vì cô học rất giỏi. Mà nghe nói là trước đây cô cũng từng là học sinh của trường và cũng có nhiều thành tích học tập nên được các thầy cô ở trường quý mến lắm. Tuy nhiên, cũng vì là giáo viên trẻ, lại mới về nên cô không được phân dạy ôn luyện gì cho bọn thi khối A mà chỉ dạy mấy lớp xã hội và bọn lớp 10. Chính nhờ thế mà tôi mới được học cô.
Hôm đầu tiên cô bước vào lớp, cả lũ con gái lớp tôi hú hét ầm ĩ vì cô xinh quá, lại ăn mặc rất đẹp, rất lịch sự nhưng vẫn trẻ trung. Nói thật, lúc ấy, tôi nghĩ cô chỉ hơn bọn tôi 1, 2 tuổi gì thôi chứ bảo là đã học Đại học 4 năm ra trường rồi thì không giống cho lắm. Mà cô ấy nói chuyện cũng rất xì-tin, tâm lý nên bọn con gái lớp tôi thích lắm, suốt ngày còn lên nhờ cô ấy làm quân sư cho mấy chuyện tình cảm, rồi cả quần áo các kiểu hầm bà lằng…
Thật ra lúc đầu, tôi chỉ thấy hơi quý cô ấy một chút vì tính cũng hay hay, mà được cái không khó tính với học sinh. Thế nhưng dần dần, tôi nhận ra là cô giáo Vật lý của tôi hình như có chút quan tâm đặc biệt hơn với mình. Đầu tiên, cô tỏ ra rất ngạc nhiên và có phần thích thú khi trong lớp chỉ có mình tôi là con trai. Hôm ấy, cô còn kể lại chuyện lớp cấp 3 hồi trước của cô như nào, các bạn nam cùng lớp như nào… Thế rồi, trong các tiết học, cô cũng hay gọi tôi đứng lên trả lời câu hỏi. Hôm nào tôi không trả lời được, không tập trung vào bài hay có thái độ học tập thất thường là cô ấy lại gặp riêng rồi hỏi thăm, động viên tôi học hành. Có mấy lần lên trả lời miệng tôi không trả lời được nhưng cô không hề cho tôi điểm kém lần nào mà chỉ nói tôi về nhà học kỹ lại để lần sau kiểm tra. Cô còn cho tôi mượn cả tài liệu để học ở nhà nữa.
Trong mắt tôi cô giáo rất ưa nhìn (Ảnh minh họa - Nguồn: Internet)
Cứ thế, rồi tôi thích cô ấy và yêu lúc nào không hay. Tất nhiên, tôi vẫn không thể hiện điều gì làm lộ ra là tôi yêu cô ấy cả. Từ lúc cảm thấy cô giáo có sự quan tâm đặc biệt hơn dành cho mình, tôi cũng để ý hơn và càng ngày càng cảm nhận rõ những điều đó. Cho đến lúc này thì tôi có thể dám chắc là cô cũng thầm yêu tôi bởi cách nói chuyện của cô với tôi, ánh mắt cô nhìn tôi đều đã nói lên điều đó. Chuyện này cũng chẳng trách được bởi cô vẫn còn trẻ, có rung động như vậy là điều hết sức bình thường, nhất là tôi cũng khá là ưa nhìn, học hành tuy hơi lười nhưng tôi cũng có chút thông minh. So với các lớp khác, cô thân hơn với lớp tôi rất nhiều, có lẽ là vì cô ấy muốn tiếp xúc nhiều hơn với tôi.
Trong mắt tôi, cô ấy rất xinh, rất dễ thương, trẻ trung… Tất cả những điều này đều rất hợp với tôi. Nếu chúng tôi đi cùng nhau thì chắc chắn sẽ là một cặp đôi rất đẹp. Tôi biết, tình yêu thì không phân biệt tuổi tác, nhất là khi cả tôi và cô ấy đều có tình cảm với nhau. Vấn đề chỉ là sự ngăn cách của thời gian (năm nay tôi mới thi Đại học), rồi của mọi người xung quanh nữa…
Hôm học tiết Vật lý cuối cùng, tôi đã quyết định gửi cho cô ấy một bức thư, nói hết những tình cảm mà tôi dành cho cô ấy. Tôi cũng nói tôi biết rõ là cô ấy cũng có tình cảm đối với tôi, và tôi hoàn toàn có thể hiểu nếu cô lo lắng sẽ bị ngăn cản. Tôi chỉ mong cô sẽ chờ tôi. Tôi tin rằng sau khi tôi ra trường, đi làm, là một chàng trai trưởng thành thì sẽ không có điều gì có thể ngăn cản chúng tôi được nữa. Tôi chỉ mong cô ấy sẽ cùng tôi cố gắng vì tương lai.
Từ hôm gửi bức thư đó đến nay, tôi vẫn không lơ là chuyện học hành và ôn thi. Thế nhưng tôi chỉ thắc mắc một điều là tại sao cô ấy không có phản ứng gì. Ít ra thì cũng sẽ nhắn cho tôi một tin nhắn chứ, vì tôi cũng đã để lại số điện thoại trong bức thư đó rồi mà. Thật sự là tôi cũng có hơi mất tập trung một chút mỗi khi nghĩ về chuyện này. Tôi vẫn băn khoăn không hiểu cô ấy đang nghĩ gì và tại sao chưa có phản hồi cho tôi…