Đã 11 giờ đêm mà thời tiết vẫn không dịu đi chút nào. Đứng dưới tán cây, cô có cảm giác như đang bị hun nóng. Người không còn chút hơi sức, cô đã định nghỉ một buổi nhưng rồi nhìn thấy lá thư dưới quê gửi lên, cô lại sửa soạn, lại cố lết cái thân rệu rã đi đến gốc cây quen thuộc - cái nơi mà cô vẫn đứng vào mỗi buổi tối để kiếm chút tiền nuôi bản thân, mẹ già và đứa con nhỏ. Cô căm ghét công việc này, nhưng rốt cuộc, cô vẫn phải phụ thuộc vào nó.
Một buổi tối vắng khách. Cô chán nản ngồi bệt dưới gốc cây. Trong cái nóng oi ả, cô mệt mỏi thiếp đi. Những kí ức mơ hồ hiện ra. Cô thấy mình đang ngồi trong bệnh viện phụ sản. Thấy nụ cười nhếch mép của gã đàn ông đểu giả đã bỏ rơi cô. Thấy ánh mắt đau thương của mẹ già. Thấy đứa con nhỏ đang khóc vật vã trong căn nhà rách nát…
Đôi khi, cô muốn bỏ hẳn công việc này đi, làm một nghề trong sạch khác. Song khoản nợ quá lớn của gia đình khiến cô dừng lại.
Tiếng còi xe làm cô giật mình. Một chiếc Audi đen bóng đỗ xịch trước mặt cô. Một người đàn ông bước ra.
- Bao nhiêu?
- Tàu nhanh 300, qua đêm 500, tiền phòng ông trả.
- Lên xe!
Lần đầu tiên trong đời cô được bước vào một căn nhà đẹp đẽ, sang trọng và hiện đại như vậy. Cô cảm giác mình đang lạc vào một tòa lâu đài như trong chuyện cổ tích…
Đồng hồ điểm 2 giờ. Cô thấy khát nước. Cô xuống giường với đôi chân run rẩy, đứng không vững, phải bám vào thành ghế cô mới đi được đến cái bàn để bình nước. Cầm cốc nước lên mà tay cô đau điếng bởi cú bẻ ngoặt ra sau khi gã đang trong cơn cuồng loạn.
- Ch…o…a…n…g……
Tiếng thủy tinh vỡ xé toang cái không gian tĩnh mịch của căn phòng. Cô chưa kịp hoàn hồn thì gã đã xuất hiện ngay sau lưng cô. Hắn cầm ví, rút ra 2 tờ 1 trăm và 1 tờ năm chục, đưa cho cô.
+ Trừ 50 nghìn tiền chiếc cốc vỡ. Xong rồi, đi đi.
Đứng giữa đường vào lúc đêm hôm khuya khắt, cầm trên tay 3 tờ tiền, cô mím chặt môi để khỏi bật ra tiếng. Một vài giọt nước từ mắt cô rơi xuống thấm vào tờ 50 nghìn đã sờn nát.
3 năm sau, cô trở thành chủ một cửa hàng thời trang lớn giữa trung tâm thành phố. Số phận rốt cục cũng nở nụ cười với cô, cho cô gặp được người cứu vớt cuộc đời cô ra khỏi đám bùn lầy.
Một buổi sáng đẹp trời, cô đưa con ra ngoài đi dạo. Đứa bé hiếu động, chạy nhảy lung tung rồi bất ngờ va vào một người đàn ông, làm chiếc bánh mì đang ăn dở dang trên tay người đàn ông đó rơi xuống đất. Cô vội chạy đến đỡ con, định lên tiếng xin lỗi nhưng rồi im bặt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt. Dáng vẻ tiều tụy, quần áo rách nát, người đàn ông luống cuống nhặt chiếc bánh lên với vẻ tiếc nuối. Cô rút ra một tờ 50 nghìn còn mới cứng.
+ Tiền bồi thường cho chiếc bánh mì của ông… từ một gái điếm!
Nói rồi, cô bế con bước đi trước ánh mắt chuyển từ sự kinh ngạc sang xấu hổ, đau đớn của gã đàn ông.