Qua tìm hiểu của PV Dòng Đời, việc sở hữu một khẩu súng không phải là quá khó.
Dân than găm hàng nóng
Đã là dân làm than thổ phỉ gọi là có tí máu mặt hay đứng đầu 1 điểm khai thác lậu thì đều hiểu rằng phải có một vài con nổ (khẩu súng) để dắt lưng, có thế mới không bị đối thủ phục kích, “úp sọt” hoặc gây sức ép. Có cầu ắt hẳn có cung, chính vì vậy để sắm được một vài khẩu súng, Dương, 19 tuổi, một tay “ong ve” bảo kê khai thác than thổ phỉ mới đổi nghề sang làm lơ xe khách tuyến Cẩm Phả - Hà Nội vanh vách kể về việc mua súng ra sao. Hắn khẳng định “nếu đủ tiền thì ngay tại Quảng Ninh cần mua 1 bao tải súng cũng có ngay lập tức”.
Nguồn hàng có 2 tuyến, một là mua những loại súng kíp do đồng bào Sán Dìu ở huyện Tiên Yên, Ba Chẽ tự chế. Trước kia đồng bào dùng để đi săn, nhưng kể từ ngày rừng Quảng Ninh sạch bóng thú, loại súng săn này còn tồn ở trong dân hàng ngìn khẩu, chỉ cần bỏ ra khoảng 1,5 đến 2 triệu đồng là có quyền sở hữu 1 khẩu còn tốt.
Loại súng này chỉ có 1 nòng, dễ dàng hạ được con mồi ở xa cả trăm mét và bắn được nhiều loại đạn khác nhau. Nếu không kiếm được đạn xịn, thì có thể dùng bùi nhùi là vỏ của một loại tre làm chất dẫn, sau đó nhồi thuốc và những mảnh kim loại nhỏ vào vỏ đạn đã qua sử dụng bịt kín đầu là bắn được. Nhưng có một hạn chế là lắp đạn lâu, lại chỉ bắn phát một. Khẩu súng dài khoảng 1 mét nên mang đi không tiện, khó ngụy trang, tuy giá cả có thấp nhưng không được dân làm than ưa chuộng mấy.
Để sở hữu một khẩu loại này chỉ cần bỏ ra khoảng 4,5 triệu đồng là có người giao hàng tận nhà. Muốn mua thêm đạn bao nhiêu tuỳ thích, giá chỉ 80.000 đồng/viên. Theo kết quả điều tra tại hiện trường xảy ra vụ nổ súng làm 6 người chết ở cảng than Làng Khánh (Quảng Ninh) mấy năm trước, nhóm sát thủ đã dùng loại súng này để hạ sát đối thủ.
Nói về tình trạng sử dụng súng trái phép một cách tràn lan tại vùng than Quảng Ninh, Giám đốc Công an tỉnh - ông Nguyễn Hữu Tước đã từng cho biết: Chỉ tính riêng năm 2006, công an đã vận động nhân dân giao nộp được 2.000 khẩu súng các loại. Nhưng vẫn chưa hết được vì thực sự rất khó quản lý dạng vũ khí này. Ngay tại Hải Phòng súng săn, súng thể thao vẫn được bán công khai, hơn nữa việc xử lý những đối tượng tàng trữ súng như trên là rất khó, vì nếu có bắt được cũng chỉ xử lý hành chính. Chỉ khi những khẩu súng đó gây án mới bị coi là phạm pháp hình sự.
Mau nói loại súng bắn đạn hoa cà hoa cải thỉnh thoảng được dân xã hội đen Quảng Ninh - Hải Phòng dùng để thanh toán nhau chỉ dành cho bọn trâu bò, đầu sai, yêu tinh của giới giang hồ chuyên đi bắn nhau. Đã là ông trùm anh chị già đời có số có má thì vẫn dùng hàng thửa dành riêng như các loại súng quân dụng chính hiệu K54, K59, AK cưa báng…
Sau trận rượu ôn lại chuyện cũ, nhìn tôi như kẻ đàn em, Mau kẻ cả: “Bây giờ tao chỉ là người mua hàng giúp anh em thôi chứ vài khẩu súng nhập từ bên kia biên giới về nếu có lãi cũng chỉ bằng vài bữa nhậu, chứ ăn thua gì kiểu kiếm tiền vặt vãnh cò con. Buôn bán "hàng nóng" bây giờ dễ bị công an tóm cổ, nhưng đã trót làm ăn rồi thì khó rút tay. Bọn bên kia biên giới chỉ tin và giao hàng cho tao, còn anh em trên bến cũng đã hơn 20 năm ăn hàng của mình rồi, bây giờ mua bán đồ chơi chỉ là thú vui buộc phải làm". Tuy tỏ ra thờ ơ với việc buôn súng nhưng Mau vẫn liên tục tiếp thị về nguồn hàng của mình. “Giờ chỉ cần 10 củ (10 triệu), trong vòng 1 tuần là anh kiếm đủ cho các chú được một con hàng xịn, bắn phát nào nổ phát đó”.
Tôi đùa lại Mau: “Bác phải sang tận bên kia biên giới đặt hàng, sao mà nhanh thế?”. Không ngờ câu đùa đó làm tôi tí nữa bị ăn đòn, Mau trợn mặt nói: “Mày ngu bỏ mẹ, súng lúc nào tao chẳng có. Dân chạy hàng lậu đứa nào chẳng dắt lưng đôi con “hàng”, nếu cần tao giật tạm chục khẩu loại K54, K59 cũng đủ sức, nếu không tao chỉ gọi một cú điện thoại, là có đứa xách cả một vali hàng đứng đợi sẵn ở đường biên giao cho mình, quan trọng là đối tác có tiền mà mua hay có gan chịu mua hay không mà thôi. Riêng súng Colt thì tao chịu vì dân Bắc không xài loại này, mà chỉ có anh em trong Nam chuộng. Nếu muốn thích thì chỉ có Colt tự chế, bắn đạn thể thao thì tao thu xếp được, còn hàng xịn thì có chồng tiền gấp 10 lần tao cũng chịu. Nhưng chú mày đừng có tưởng cầm súng trong tay mà đơn giản, muốn an toàn không bị túm cổ, thì súng phải thảo kim hoả, cò lẩy ra cất riêng. Nếu chẳng may bị công an vồ được thì cứ việc khai, ra đường nhặt được mang về nhà cất thôi, luật quy định súng chỉ là súng khi có đầy đủ các bộ phận tạo nên, chứ mất kim hoả súng chỉ là khẩu sắt gỉ nhặt được ở đường mà thôi. Có thế mới không bị tội tàng trữ vũ khí quân dụng trái phép. Khi nào cần chiến đấu mới mang ra lắp vào, vẫn bắn được như thường". Mau cũng dạy thêm, lúc đi xử thằng nào, cứ việc nằm xuống mà bắn ngược lên, nếu bị túm cũng dễ khai, mình bị tấn công ngã ra rồi thì mới rút súng bắn, đường đạn hợp với lời khai ở tư thế nằm thì tội cũng nhẹ đi nhiều.
Ngoài các loại súng vẫn được coi là truyền thống thì Mau còn cho biết thêm: “Khoảng 10 năm trở lại đây đã xuất hiện súng bút. Loại này có lợi thế nhỏ gọn khó bị phát hiện, chỉ dùng để bất ngờ ra tay ám sát thanh toán nhau được thôi, vì chỉ bắn được một viên đạn mà đường đạn lại không chuẩn. Cũng có nhiều tay giang hồ đã chọn súng bút mang theo người phòng thân”. Loại hàng này, giới giang hồ trong nước hoàn toàn có thể sản xuất được. Chỉ cần một thỏi sắt, đặt thợ tiện bậc cao tiện thành hình chiếc bút, chia làm 2 phần, sau đó thuê thợ phay tạo rãnh khoan nòng rồi mua lò xo ở chợ làm kim hoả. Cuối cùng dùng một chiếc đinh vít làm mỏ cài là có thể tạo ra một loại vũ khí siêu gọn.