Theo hồ sơ, năm 2005, ông Đạo và bà Tuyết cùng “đi bước nữa” và đăng ký kết hôn với nhau. Đến năm 2012, vợ chồng thường xuyên xảy ra mâu thuẫn nên bà Tuyết nộp đơn xin ly hôn.
Tháng 7.2014, TAND huyện Hoài Nhơn xử sơ thẩm, chấp nhận cho vợ chồng ly hôn. Về tài sản, hầu hết nhà cửa, đất đai đều do ông Đạo tạo lập, đứng tên trước khi kết hôn với bà Tuyết nên tòa tuyên ông Đạo chia cho bà Tuyết một nửa giá trị tài sản chung của vợ chồng cùng làm ra trong thời gian chung sống là gần 24 triệu đồng. Ngoài ra, ông Đạo còn tự nguyện bồi thường thêm cho bà Tuyết 5 triệu đồng.
Không chấp nhận với phán quyết của tòa, bà Tuyết kháng cáo, yêu cầu ông Đạo phải tính cho bà khoản tiền làm vợ trong thời gian chung sống với “giá” 100.000 đồng mỗi ngày.
Tại phiên xử phúc thẩm, bà Tuyết vẫn một mực yêu cầu: “Do ưng ổng nên tôi mới xuất giá. Khi lấy ổng, tôi đã giao nhà của chồng cũ của tôi (đã mất) cho con trai nên nay tôi không thể về đó ở được. Tôi yêu cầu ông Đạo phải có nghĩa vụ lo nhà cửa mới cho tôi nhưng ổng không chịu. Do đó, tôi đề nghị tòa buộc ổng phải trả tiền công tôi đã làm vợ mỗi ngày là 100.000 đồng. Nếu không ưng ổng, giờ này tôi đã có nhà lầu xe hơi rồi".
Mặc dù HĐXX phải nhiều lần giải thích cho bà Tuyết là pháp luật không có quy định tính công làm vợ, hơn nữa vợ chồng là tình cảm, đạo nghĩa không thể quy ra tiền nhưng bà Tuyết vẫn không đồng tình. Tòa cho rằng yêu cầu của bà Tuyết là vô lý nên không thể chấp nhận.
* Tên nhân vật đã được thay đổi.