Không chỉ đánh con nợ một trận thừa sống thiếu chết, các “ông trùm” còn ép buộc họ phải gọi người thân mang tiền đến chuộc. Đây chính là cái vòng luẩn quẩn của các con bạc tại các casino ở vùng biên giới Campuchia.
Kỳ 2: Những “luật ngầm” khắc nghiệt khiến con bạc “sống không bằng chết”
Cạm bẫy “tử thần”
Ở kỳ trước, chúng tôi có đề cập đến vai trò của người tư vấn (hay còn gọi là “cò casino”, trong việc đưa người Việt Nam sang Campuchia đánh bài. Theo lời kể của anh Lê Bá Hùng (SN 1973, ngụ quận Bình Thạnh, TP.HCM), nạn nhân may mắn thoát khỏi “cái chết” tại một casino ở vùng biên giới Campuchia thì “cò casino” có mặt ở khắp nơi và mỗi nơi, họ lại có một vai trò khác nhau. Ở khía cạnh nào đó, “cò casino” có thể là những người thân thiết của bạn, hoặc hàng xóm, đồng nghiệp đã từng qua Campuchia đánh bạc luôn nhắc nhớ, nói chuyện, quảng cáo về các dịch vụ “thiên đường” của casino ở Campuchia với mục đích lôi kéo bạn đi thử một lần.
Đội ngũ “cò casino” chuyên tìm kiếm khách sang casino ở vùng biên Campuchia đánh bài.
Ở khía cạnh chuyên nghiệp, “cò casino” là người chuyên mời mọc khách du lịch, con bạc ở các vùng giáp ranh, cửa khẩu vùng biên sang đánh bạc tại casino gần đó dưới mọi hình thức. Khi đến các cửa khẩu ở tỉnh Long An, Tây Ninh, An Giang hay Kiên Giang... khách chưa bước chân xuống thì đã có một đội ngũ “cò casino” áp sát, mời mọc đi đánh bạc. Ban đầu, các “cò casino” này nhẹ nhàng giới thiệu để thuyết phục con mồi. Tuy nhiên, nếu con mồi từ chối thì các “cò casino” này buông ngay lời mạt sát, chửi bới. Thậm chí, nếu không khí căng thẳng, các “cò casino” sẵn sàng lao vào đánh đập “con mồi” cho hả giận.
“Tôi là một con mồi bị dính bẫy của một “cò casino” thân thiết. Ban đầu, anh ta tư vấn cho tôi rất nhiều điều về “thiên đường cờ bạc” ở casino vùng biên Campuchia. Lúc ấy, tôi nhớ mình được “cò casino” tiếp đón rất chu đáo. Có thể nói là cung phụng từ cửa khẩu cho tới khi đến casino. Vì thế, tôi ý thức rằng phải “bo” cho “cò casino” này 500 ngàn đồng. Chưa hết, khi một con bạc như tôi thua cháy túi, “cò casino” lại có mặt đúng lúc để kịp thời chữa cháy bằng việc dẫn dụ tới các nơi cho vay nặng lãi để tìm cơ hội gỡ gạc. “Cò casino” cho biết, tôi muốn vay bao nhiêu thì tùy ý. Tôi chỉ cần ký một chữ vào bản hợp đồng của chúng là xong. Khi thắng bạc lại được thì trả chúng cả vốn lẫn lời. Lúc ấy, tôi thua rất nhiều và dường như lý trí chỉ quan tâm tới quân “phỉnh” màu xanh da trời đang đặt trên bàn với niềm hy vọng sẽ thu về hàng triệu quân phỉnh khác sau những lần chia bài của nhân viên”, anh Hùng nhớ lại.
Sau khi anh Hùng thua “cháy túi” ở casino New World, “cò casino” đưa anh tới casino Longlaichhueng, với lý do ở đó chơi dễ thắng hơn ở đây, vay tiền chơi tiếp cũng rất dễ dàng. Ngay khi tới casino Longlaichhueng, đám cho vay là những đối tượng người Việt Nam có máu mặt liền ùa ra. Không để anh Hùng phải đợi lâu, “cò casino” liền giới thiệu một người phụ nữ được gọi là chị Hai , ăn mặc mát mẻ, bốc lửa, khoảng 40 tuổi. Sau cái hất hàm, chị Hai lên tiếng: “Chú em muốn vay bao nhiêu, lãi cũng tùy mức, yên tâm, hợp lý lắm, chú tha hồ mà chơi”.
Anh Hùng cho hay: “Nghe chị Hai lên tiếng, tôi liền vay 10.000USD. Không chần chừ, chị Hai gật đầu cái rụp và nói “OK, lãi 10%/tháng...!”. Tôi đang phân vân với hai từ “hợp lý” trong lãi xuất 10% ấy thì chị ta lệnh cho đám đàn em đưa hai mẫu giấy vay nợ cho tôi. Đó là hai bản hợp đồng cho vay tiền, trong đó, ngoài tên tuổi người vay và người cho vay, số tiền vay, thời hạn trả, còn có điều khoản tối quan trọng là: “Nếu đến ngày hẹn, tôi không trả được số tiền theo thỏa thuận nêu trên, thì tôi đồng ý ở lại Longlaichhueng. Khi nào tôi trả xong nợ thì mới được về”. Cuối tờ giấy còn ghi rõ một vài chú thích để người vay khẳng định rằng: “Khi viết giấy này tôi hoàn toàn khoẻ mạnh, tỉnh táo và tự nguyện, không chịu áp lực nào...”.
“Khi tôi hỏi “Nếu tôi thua sạch, rồi không trả tiền thì sao?”. Chị Hai vừa cười vừa nói rất thẳng thắn: “Anh được ở đây ăn nghỉ đàng hoàng, đợi gia đình, người thân đem tiền qua trả là xong chuyện thôi”, anh Hùng cho hay. Như để khẳng định việc làm ăn uy tín của mình, chị Hai rút ra một xấp giấy dày cộm, vênh váo tiếp lời với anh Hùng: “Đây, cả trăm vụ… chị Hai mày vừa cho vay và giải quyết xong nè. Mười ngàn (10.000USD - PV), có bao nhiêu đâu mà phân vân...!”. Lưỡng lự một lúc, anh Hùng đồng ý vay 10.000USD với một chữ ký vào bản hợp đồng vay nợ của chị Hai.
Vỡ mộng tại “thiên đường”
Anh Hùng tiết lộ: “Tôi ký hợp đồng vay 10.000USD nhưng thực tế tôi không được nhận trọn vẹn số tiền ấy. Tôi phải chia 2.000USD tiền hoa hồng cho “cò casino”. Còn lại 8.000USD, nhưng tôi chỉ được cầm 4.000USD và số tiền này lại được quy ra “phỉnh” cao gấp đôi (tức là bọn chúng tính 1USD bằng 40 ngàn đồng tiền Việt Nam chứ không đổi như giá trị bình thường). Như vậy, với 4.000USD, tôi chỉ đổi được 2 ngàn phỉnh để chơi. Khi tôi chơi thua hết số phỉnh ấy thì 4.000USD còn lại kia nghiễm nhiên thuộc về đám bảo kê của chị Hai. Chúng bảo bắt buộc phải “cầm hộ”, khi nào tôi có đủ 10.000USD trả chị Hai thì chúng sẽ trả lại. Đây là một hình thức chia chác “căn bản” nhất đã trở thành luật bất thành văn ở casino Longlaichhueng, mà sau khi chơi thua tôi mới được đám “cò casino” cho biết. Lỡ ký vào bản hợp đồng vay rồi, nên tôi đành chịu”.
Một chiếc xe chuyên dùng chở khách của một casino ở Campuchia.
“Sau này, nếu tôi trả được 10.000USD vay kia (theo hình thức gia đình, người thân cầm tiền qua chuộc người về) thì đám bảo kê sẽ trả lại cho tôi 4.000USD đã lấy trước đó. Đây là cách thức phối hợp làm ăn của bọn chúng, và gần như con bạc nào vay mượn tiền cũng đều phải thực hiện như vậy. Đến khi bị giam cầm tại casino chờ người thân qua chuộc, tôi mới biết số tiền 4.000USD mà chúng chiếm đoạt của tôi là để cho các con bạc “khát nước” khác vay lãi sinh thêm lời. Dường như, chiếc “cối xay” này được chúng vận hành rất chuyên nghiệp”, anh Hùng ngán ngẩm nói.
Khi con bạc bị tống vào các phòng giam biệt lập để chờ người thân mang tiền đến giải cứu, chính “cò casino” lại đóng vai trò là những kẻ “xử lý con bạc”. Nếu được chuộc đúng hạn thì coi như con bạc may mắn. Thế nhưng, nếu quá thời hạn đã hẹn thì con bạc sẽ bắt đầu nếm trải chuỗi ngày tận cùng đau khổ. Những gã “cò casino” dẫn dụ con bạc bằng lời ngon tiếng ngọt ngày nào giờ trở thành những gã “cai ngục” đầu trâu, mặt ngựa lật lọng, ra sức chửi bới, đánh đập, hãm hiếp nếu con bạc là nữ… mỗi ngày. Tất nhiên “cò casino” đã được “cấp trên” của họ trả lương để làm như vậy.
“Sau thời gian chơi bài thua và vay nợ, tôi đã bị giam giữ “thế mạng” ở casino Longlaichhueng gần 80 ngày, và nếm trải tất cả những gì khổ đau nhất ở “địa ngục trần gian” này”, anh Hùng bàng hoàng nhớ lại...
“Vật thế mạng” để đòi nợ
Trước đây, sòng bài Longlaichhueng, nằm cách cửa khẩu Dinh Bà (huyện Tân Hồng, tỉnh Đồng Tháp) khoảng 4km, được biết đến là nơi ăn chơi vào loại bậc nhất vùng biên Campuchia. Cách đây vài năm, Longlaichhueng bị rút giấy phép bởi những bất cập gây ra cho khách du lịch. Tuy nhiên, không biết vì sao, casino này lại hoạt động trở lại với một “thế lực” hung hãn hơn nhiều.
* Tên nhân vật đã được thay đổi theo yêu cầu.
(Còn nữa)