Mọi năm, hễ cứ vào mùa bóng đá, cựu thiếu tá không quân Nguyễn Quang Tuấn - tức ông Tuấn “Trâu vàng” vằn vện trên khán đài đều điện cho người viết bảo: “Ra sân đi. Chụp cho tớ cái ảnh thật oách vào nhé, tớ vừa sắm cái trống to vật”.
Năm nay bỗng vắng lặng, điện cho ông chỉ thấy bảo: “Chân mình hỏng rồi. Bảo anh em đá tốt đi nhé!”. Tưởng khán đài sẽ vắng bóng ông, nhưng tình yêu bóng đá nó làm người ta như lên... cơn nghiện. Đến lúc bóng lăn vẫn thấy bóng ông tập tễnh trên trên sân dù cái “khí phách” ngày xưa cũng hơi phai nhạt. Chuyện ông Tuấn này ở các kỳ bóng đá trước vui lắm mà cũng xúc động lắm!
Ông Tuấn “Trâu vàng” cổ động trên sân Chao Anuvong - Lào hồi SEA Games 2009. G.B
Ông Tuấn chết danh “trâu vàng” năm 2003 khi SEA Games tổ chức tại Việt Nam. Ra sân ông đội nguyên cái mô hình đầu trâu, và được gọi luôn là Trâu vàng (linh vật của SEA Games). Năm 2005, sau SEA Games biết tin đội nhà bán độ, tìm ông Tuấn hỏi về cảm xúc trước chuyện này, ông tỉnh queo: “Không quan tâm nữa, bộ đồ cổ vũ hóa vàng hết rồi, đốt hết đi, để làm gì”- rồi ông khóc hu hu.
Năm 2009, kết thúc trận đấu “đau thương” trước Malaysia tại SEA Games 25 tại Lào, Việt Nam tuột mất HCV trước 3 vạn đồng bào vượt Trường Sơn sang cổ vũ, đoàn người lủi thủi rời sân trong sương chiều muộn Viêng Chăn. Sáng sớm hôm sau trên đỉnh Trường Sơn hun hút gió lúc đi qua cửa khẩu Cầu Treo, Tuấn “Trâu vàng” bảo tôi: “Thế là hết! Đây là kỳ SEA Games cuối cùng của tớ”. Tưởng buồn thì ông nói thế, ai ngờ ông ngùi ngùi: “Tớ bị bệnh hoại tử chân, chắc một thời gian ngắn nữa, sẽ không đi lại được. SEA Games sau khó mà đi nổi”…
Thế mà, năm 2011, SEA Games tổ chức ở Indonesia, ông Tuấn vẫn mò sang được. Anh em CĐV lẫn phóng viên Việt Nam hồi ấy rơi nước mắt vì mừng, ta lại có thêm một CĐV “cộm cán” để bổ sung vào đám CĐV quá ít ỏi của Việt Nam. Rơi nước mắt cũng bởi xúc động trước tình yêu bóng đá khôn cùng của ông, đôi chân của Tuấn “Trâu vàng” đang bị hoại tử ở giai đoạn cuối. Tôi vẫn nhớ hồi đó, ông Tuấn đi cùng với mấy CĐV Lạng Sơn. Lúc đến khách sạn nơi ông ở, tôi cứ yên trí “chân cẳng như thế đi đâu được” nên đã không điện thoại gọi trước. Lúc đến đã thấy cô CĐV người Việt đi cùng bảo “Cái ông quần áo xanh xanh, đỏ đỏ ấy vác trống đi đâu rồi ý”. Chờ đến tận chiều mới thấy ông ngồi taxi về, áo quần xanh đỏ, mặt mũi vằn vện, phải có người dìu mới bước được lên sảnh khách sạn, thế mà vẫn gõ trống “tùng, tùng”.
Rồi AFF Cup 2012 tại Thái Lan, SEA Games 2013 tại Myanmar, bỗng ngai ngái trong lòng khi thiếu bóng ông Tuấn “Trâu vàng. Yếu là một phần, phần nhiều là vì không có tiền để đi sang nước bạn động viên đội nhà. Anh em CĐV tự động viên nhau rằng “Chân bác Tuấn yếu, không đi xa được. Cứ thử tổ chức ở Việt Nam xem, “chết” với bác ấy ngay”...