Tôi đã cố gắng nén nỗi đau này, bơ đi mà sống nhưng nó cứ ám ảnh tôi. Một người vợ, ngay trong đêm đầu tiên về nhà chồng, tôi đã phải khóc thầm.
Tôi thấy sợ những tháng ngày sắp tới, sợ phải đối diện với người chồng dường như không có tình yêu cho mình vì anh ấy quá nặng lòng với tình cũ.
Có khi nào, cưới xong chưa đầy tháng mà tôi ly hôn được không?
Tôi phải làm sao để giải tỏa nỗi ấm ức này trong lòng? (Ảnh minh họa)
Tôi biết, tôi không phải là người đàn bà mà anh yêu nhiều nhất trong đời. Chúng tôi lớn lên gần nhau, hai gia đình đều hiểu rõ về nhau. Nói về tình yêu, có lẽ chỉ tôi yêu anh chứ điều ngược lại không nhiều lắm.
Trước kia, anh từng yêu một chị hơn 6 năm. Hai người học cùng đại học với nhau trên thành phố. Nhưng quê chị ấy xa lắm, bởi thế nên sau này khi anh đưa chị ấy về ra mắt, bố mẹ anh không ưng thuận.
Bố mẹ anh không cấm đoán nhưng chỉ ra cho anh thấy điều đó là rất vất vả. Cuối cùng, suy nghĩ đắn đo mãi, tự anh quyết định dừng lại. Hai người họ chia tay trong hòa bình nhưng tôi biết lòng anh còn yêu chị ấy nhiều lắm. Bằng chứng là sau ngày chia tay, anh không yêu ai cho tới tận khi chị ấy lấy chồng. Lúc đó, hai người đã chấm dứt được gần 2 năm.
Nói về chuyện chúng tôi, tôi được bố mẹ anh giới thiệu để làm quen. Thực ra bố mẹ anh ưng tôi từ trước rồi. Có thể đó cũng là một phần lí do khi anh đưa chị ấy về họ đã không đồng ý. Bố mẹ anh muốn anh lấy tôi, một cô gái ngoan hiền, gần nhà… Điều đó đúng là lợi đủ đường.
Tôi là người phụ nữ cam chịu. Tôi thuộc tuýp người muốn làm một người vợ, người mẹ tốt mà không đòi hỏi quá nhiều. Nhưng khi đến với anh, nếu không phải vì yêu anh thì cũng khó lòng nào tôi vượt qua được áp lực khi là người đến sau. Bởi tôi biết rất rõ chuyện yêu đương của anh trước kia. Mà đàn bà ai cũng sợ điều đó.
Đến với tôi, anh khá chân thành. Sự chân thành không phải là yêu mà là nghiêm túc và có trách nhiệm. Anh cũng thành thật nói rằng anh thấy tôi thiệt thòi khi lấy anh nhưng anh hứa sẽ bù đắp cho tôi thật nhiều.
Tôi thấy anh không chỉ nói miệng. Anh nói là làm. Việc nhà tôi anh lo lắng chu đáo nên bố mẹ tôi quý anh vô cùng. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Bởi vì tôi yêu anh, vì anh có ý định nghiêm túc cưới tôi.
Sau khoảng hơn 8 tháng tìm hiểu nhau, chúng tôi quyết định cưới. Mọi thứ nhà anh lo rất chu đáo, anh cũng quan tâm tôi nhiều lắm. Nhưng đó là khung cảnh của ban ngày, còn khi mọi người đã về hết, chỉ còn hai vợ chồng, anh đã mang tới cho tôi một nỗi đau mà tới suốt đời tôi không bao giờ quên được.
Đêm tân hôn, anh không quá say nhưng có chút hơi men trong người. Và rồi anh vô tình gọi tên chị ấy khi ôm tôi vào lòng. Có lẽ lúc đó chính anh cũng không ý thức được nên anh không biết mình đã nói những gì. Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh bình thường như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó và không biết phải làm sao. Tôi thấy biểu hiện của anh với vợ rất tốt nhưng việc đêm hôm đó khiến tôi đau lắm.
Tôi không biết mình có nên nói với anh về điều này hay không nữa? Nói ra để được nghe lời giải thích hay sẽ làm cho tình cảm vợ chồng khó hòa hợp hơn?
Tôi phải làm sao để giải tỏa nỗi ấm ức này trong lòng? Có khi nào, anh ấy không hề yêu tôi? Nếu vậy tôi có hạnh phúc được không?