Lấy xong tấm bằng tốt nghiệp lớp 12, tôi theo cậu ruột lên thành phố thuê trọ để kiếm sống. Nhà nghèo, lại còn cô em gái đang học lớp 10, tôi nghĩ mình sức dài vai rộng không thể ăn bám bố mẹ với mấy sào ruộng nên quyết chí ra đi lập thân, lập nghiệp.
Sức trai 18 tuổi, tôi chẳng nề hà bất cứ việc gì, từ bưng bê phục vụ quán ăn đến xách vữa, phụ hồ, khuân vác hàng ở bến xe…
Hai cậu cháu ở được với nhau hơn một năm thì bà ngoại tôi gọi cậu về quê lấy vợ. Nhân dịp này, tôi gửi cậu một ít tiền công dành dụm được để biếu bà, biếu bố mẹ.
Nghĩ đến nét mặt vui mừng của bố mẹ tôi khi cầm những đồng tiền tôi làm ra, tôi thấy lòng lâng lâng.
Chỉ vì bồng bột, dại gái mà tôi trắng tay… (Ảnh minh họa)
Cậu lấy vợ xong thì ở luôn lại quê, nên một mình tôi phải tự xoay sở mọi việc. Thỉnh thoảng tôi cũng tranh thủ lúc rỗi việc, bắt xe về quê thăm gia đình.
Được 3 năm, sau khi mua một cái xe máy cũ để đi làm, tôi cũng tích cóp được số tiền kha khá để gửi vào tiết kiệm, định bụng để lo cho cuộc sống sau này.
Mới gửi tiền được ít lâu thì quê tôi bị bão, căn nhà cấp 4 của bố mẹ bị bão quật đổ hoàn toàn. Vội vàng rút hết tiền đã gửi, tôi mua vé gửi cả xe máy lên tàu về quê.
Ngồi vào ghế rồi, tay tôi thỉnh thoảng lại sờ vào bọc tiền đã được khâu chặt trong túi quần, chỉ sợ nhỡ sơ sẩy, mất thì chết.
Tàu sắp chạy thì có một cô gái trẻ đến ngồi ngay chiếc ghế trống bên cạnh tôi. Nhấc hộ cô gái chiếc ba lô nặng trịch lên giá hàng, tôi nhận được lời cảm ơn mang âm sắc đặc trưng của quê mình. Nhận ra đồng hương, câu chuyện của chúng tôi ngày càng rôm rả.
Em ở cách làng tôi hơn chục cây số, là sinh viên, em cũng vội vàng về quê vì nghe tin làng bị bão, bố em bị thương…
Tôi cũng thật thà cho em biết lý do về quê của tôi. Chuyện trò được một lúc, theo nhịp lắc lư của con tàu, em say ngủ rồi ngả hẳn vào người tôi.
Xuống ga, em định đi xe ôm về nhà, tôi nằn nỉ em đi cùng tôi vì tôi có xe máy. Ngồi đằng sau tôi, thỉnh thoảng tôi lại thấy lâng lâng bởi cảm nhận được hơi ấm từ thân thể em đang áp sát vào tôi…
Đi được vài cây số, em kêu đau đầu, chóng mặt, buồn nôn và bảo tôi ghé vào một hiệu thuốc. Uống xong thuốc, em vẫn kêu mệt và chủ động đề nghị tôi cho em vào nhà nghỉ.
Tôi thuê phòng, mua hai cái bánh mỳ và chai nước để cả hai ăn qua bữa, đợi em đỡ hơn sẽ về nhà.
Ăn xong, em rót nước mời tôi rồi giục tôi vào nhà tắm tắm rửa cho mát để… ngủ trưa.
Không hiểu sao lúc ấy tôi cứ như người mộng du, em bảo gì nghe nấy…Tắm xong, tôi lên giường rồi chẳng hiểu sao ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Khi tôi bừng tỉnh giấc đã thấy trời tối mịt, cô bạn đường đồng hương xinh xắn chẳng còn thấy bóng dáng ở đâu nữa. Toàn bộ tiền bạc cùng cái ví có giấy tờ xe máy của tôi cũng không cánh mà bay.
Hốt hoảng, tôi lao xuống lễ tân của nhà nghỉ, nhân viên cho biết cô gái trẻ lấy xe máy đi từ chiều, nói là đi mua đồ ăn về cho hai vợ chồng.
Tôi chết lặng bởi chẳng biết tìm em ở đâu, nghĩ đến số tiền dành dụm cực khổ 3 năm trời, nghĩ đến bố mẹ ở quê phải dựng lều ở tạm, chờ tôi mang tiền về dựng lại nhà, nước mắt tôi chảy tràn trên má.
Chỉ vì bồng bột, dại gái mà tôi trắng tay…