Chúng mình đến với nhau bằng sự khởi đầu khá đặc biệt, em vừa thoát ra một cuộc tình trong hoảng loạn còn anh chưa hết nguôi ngoai bởi cú sốc gia đình mà theo anh nói "lỗi không phải do anh", anh còn nhớ?
Sự đồng cảm ấy đã khiến chúng ta gắn kết với nhau, và thời gian đó em đếm đến nay đã 2000 ngày cho một cuộc tình với nhiều kỷ niệm đẹp.
Em nhớ lắm Vũng Tàu nơi anh chọn đến đầu tiên bởi anh nói là nơi anh từng học 7, 8 năm thời niên thiếu. Anh hỏi em thích không? Em trả lời mộc: "Nơi nào cũng được miễn có anh", vậy mà ngày đó em vui và hạnh phúc quá.
Rồi thời gian trôi qua với những tháng, ngày chờ đợi, bởi anh ở tận bên kia Thái Bình Dương xa xôi ngàn dặm, nhưng em thấy rất gần.
Khi tình yêu đến lúc tưởng chừng như đơm hoa, kết trái thì anh nói: "Anh là người còn bị ràng buộc bởi hôn nhân chưa kết thúc", điều này trái ngược với những gì anh nói trước đây, sự không rõ ràng đó đã khiến em dường như hụt hẫng.
Năm 2012, tại thành phố Paris hoa lệ, nơi từng được mệnh danh là thiên đường của tình yêu, nhưng cũng là nơi hạnh phúc trải dài pha lẫn cùng tiếng nấc, nơi đây em đã nói hết những điều em muốn nói.
Tình yêu không đến từ một phía, nếu ta muốn đi mà không dám bước thì tất nhiên sẽ không bao giờ đến. Em hiểu anh có nỗi khổ riêng tư nào đó, mà thật sự cho đến hôm nay em cũng không muốn đào sâu, em chỉ biết lặng lẽ chấp nhận giữ lại một tình bạn đúng nghĩa và cầu chúc anh luôn hạnh phúc.
Kết thúc chuyến đi, khi anh trở về Mỹ, cũng là lúc em tuyệt vọng, em mất ngủ triền miên với những câu hỏi không lời giải đáp.
Sau này, em tự vực dậy khi nhìn thấy đâu đó câu: "Đã biết vô thường, cớ sao phiền não", nó như liều thuốc cứu cánh cho sự yếu mềm mà lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn.
Đêm về, một mình đứng nhìn ra khung cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn rồi lại khuyết, em hiểu đó là quy luật của tạo hóa và hiểu rằng tình yêu cũng như thế, nó chợt đến, chợt đi... Còn anh, chỉ hiện đến như một cơn bão làm khuấy động lòng em mà thôi.
Lúc đó, em đã viết trang thư thay cho lời kết thật buồn với mong muốn giữ mãi tình bạn đúng nghĩa và lạ thay đến nay tình bạn đó vẫn còn nguyên vẹn.
Đã lâu lắm rồi em không viết, nhưng hôm nay anh có hiểu vì sao em lại viết? Câu trả lời: "Đã biết chỉ là tình bạn, sao vẫn còn nặng mãi một tình yêu".