Chúng tôi quen và chơi cùng nhau trong một nhóm bạn cùng sở thích và kết thân với nhau trên mạng xã hội. Anh nhỏ hơn tôi 2 tuổi nhưng dứt khoát không chịu gọi tôi bằng chị, vậy là chúng tôi thỏa hiệp bằng cách gọi nhau là “tao, mày”.
Một đôi lần họp nhóm, tôi có nghe phong phanh chuyện anh cặp bồ với Hiền, một thành viên trong nhóm. Nghe rồi bỏ đó chứ tôi cũng chẳng mấy quan tâm vào chuyện đời tư của các thành viên trong nhóm, đặc biệt là cả anh và Hiền đều đã có gia đình, con cái nên tôi càng nghĩ đó chỉ là mối tình giải trí, hoa lá cành.
“Chuyện tình” của họ đâu như được khoảng vài tháng thì kết thúc. Rồi một lần tụ tập, tôi lại thấy anh tay trong tay với một cô nàng trông rất trẻ trung, sành điệu.
Nhìn thấy họ tình tứ ôm eo nhau, tôi còn đùa trêu anh rằng trông họ giống cái tăm và củ khoai tây vì anh cao gầy, lỏng ngỏng,cô nàng kia lại tròn trịa, mũm mĩm.
Sau lần gặp đó đâu như khoảng 2, 3 tháng gì đó, anh điện thoại cho tôi, giọng buồn trĩu, rủ tôi có rảnh thì đi uống cà phê cùng anh vì “tao buồn quá, muốn có ai dó để trải lòng”.
Hẹn anh ra quán cà phê gần nhà, tôi ngồi nghe anh “trình bày” về sự đổ vỡ của 2 mối tình mà tôi đều biết mặt của các “đối tác”.
Mối tình với Hiền thì là vì “Hiền giống người yêu đầu tiên của tao quá, giống từ khuôn mặt đến giọng nói, nên vừa gặp là tao bị sét đánh ngay”. Thế nhưng rồi mấy tháng ngắn ngủi ấy cũng khiến cả hai cùng nhận ra họ không phải là “một nửa” mà người kia kiếm tìm cho những phút giây ngoài chồng ngoài vợ. Và thế là đường ai nấy đi.
Cô “người yêu” thứ hai thì anh gãi đầu gãi tai bảo tôi đó không phải là tình yêu, chỉ là vừa chia tay với Hiền nên anh buồn quá bập vào để “cho khuây khỏa” mà thôi.
Cũng chỉ chưa đầy hai tháng thì mối tình “chắp vá” ấy chấm dứt. Một vợ, hai con với vô số những mối tình vừa vắt vai, vừa nắm trong tay cũng không đếm hết, vậy mà giờ nhìn anh ngồi gục đầu xuống bàn, điếu thuốc trong tay cháy sát tận đót chẳng buồn gạt tàn, tôi vẫn thấy chạnh lòng thương thương thế nào ấy.
Sau buổi cà phê ấy, hầu như ngày nào anh cũng điện thoại cho tôi với lý do “trò chuyện, tâm sự”. Thỉnh thoảng tuần một, hai lần chúng tôi đi uống cà phê hay buổi trưa anh chạy qua công ty tôi để cùng đi ăn trưa.
Tình bạn “tao, mày” như thế được đâu chừng 4 tháng thì tôi bị sốt xuất huyết phải nhập viện cấp cứu. Nghe tin anh chạy hớt hơ hớt hải vào bệnh viện lo lắng cho tôi đến khi tôi vào phòng bệnh.
Chưa đầy tiếng đồng hồ sau, tôi thấy anh quay lại, cái ba lô to tướng đeo sau lưng. Nhìn tôi đang trố mắt ngạc nhiên, anh cười hì hì bảo “tao nói vợ đi công tác đột xuất, vào bệnh viện chăm mày cho mày đỡ buồn”.
Tôi nguây nguẩy đuổi anh về thì anh bảo “đã không có chồng, tao chăm cho còn sĩ diện”, nói xong anh tự nhận với cô y tá trực buồng mình là người nhà của bệnh nhân rồi xăng xái đi lấy thuốc, lấy đồ ăn về phòng cho tôi.
Bạn bè đến thăm, thấy anh tận tụy chăm sóc tôi, bảo tôi tốt số. Mấy đứa bạn cùng nhóm chơi trên mạng thì “cảnh báo” tôi về sự đào hoa của anh. Thậm chí Hiền, cô bồ cũ của anh còn vỗ vai tôi bảo rằng “chơi cho vui thì được, còn đấy không phải là người đàn ông đáng tin cậy đâu”.
Mặc những lời cảnh báo của mọi người, trái tim người đàn bà đã ly hôn chồng của tôi vẫn đập loạn nhịp trước những cử chỉ chăm sóc, âu yếm của anh.
Tôi ra viện cũng là lúc chúng tôi chính thức chuyển từ “tao, mày” sang “anh, em”. Ngoài những lúc sống ở nhà cùng gia đình, anh thường xuyên đến nhà tôi sống cùng mẹ con tôi theo kiểu “già nhân ngãi, non vợ chồng”.
Tôi mua sắm cho anh đủ thứ, từ quần áo, giầy dép đến cả việc đổi cho anh từ chiếc xe máy cũ sang xe tay ga đời mới đắt tiền.
Hơn nửa năm bồng bềnh trôi trong hạnh phúc “đi vay”, một buổi sáng cuối tuần khi vùi đầu trong phòng ngủ nướng, tôi nhận được điện thoại của đứa em chơi cùng nhóm “chồng yêu của chị có nhà không”?
“Không, lão ấy đi công tác miền Trung một tuần nữa mới về”, tôi trả lời nó mà hai mắt vẫn díp vào nhau.
“Chị vào facebook đi, em gửi cho mấy cái này mà xem chồng chị đang đi công tác như thế nào nhé”, đứa em quảy quả bảo tôi.
Mở inbox trong facebook, tôi nhận được một loạt ảnh “chồng” đang ngả ngớn ôm một người phụ nữ trẻ đẹp trên bãi biển miền Trung. Ảnh khác lại là hai người tay trong tay dạo trên bãi biển...
Thì ra đây là sự thật của “chuyến công tác” mà anh nói với tôi.
Giờ thì tôi nhận ra mình cũng chỉ là một con mồi trong vô số những cuộc đi săn của kẻ săn tình “thiện chiến” là anh. Tôi buồn lắm, không hề nghĩ đến tiền bạc mình đã bỏ ra để sắm sửa, chăm chút cho anh, mà nghĩ đến tình yêu, đến niềm tin của mình đã trao nhầm chỗ.