Góa bụa ở tuổi 29, chị đã rất khổ sở khi thiếu thốn tình cảm và khoái lạc tuổi thanh xuân. Nhưng cái đau lớn nhất của một người đàn bà như chị là một mình phải gồng gánh nuôi con lớn khôn và chịu sự đàm tiến quan sát của mọi người xung quanh, đặc biệt là bố mẹ chồng.
Chồng chị chẳng may qua đời trong một công trình dự án đang thi công. Lúc ấy, chị đang mang bầu gần đến ngày sinh nở, bỗng nghe tin chồng không thể qua khỏi, chị đã như muốn tắt thở và nhiều khi bất mãn cuộc sống chị còn có suy nghĩ dại dột sẽ đi theo chồng. Nhưng vì chức phận làm mẹ thiêng liêng cao cả, chị không thể để đứa trẻ không có hình hài, là giọt máu thứ hai chứng nhận tình yêu giữa anh và chị mà đứt lòng ra đi.
Sau thời gian vượt qua nỗi sợ hãi, nỗi mất mát khủng khiếp, chị cũng đã sinh con ở độ tuổi tuổi 29. Chị còn trẻ, còn đẹp, chưa phải già nua và tàn phai nhan sắc bởi thế bố mẹ chồng luôn để tâm lo âu về chị. Họ sợ một ngày chị đi bước nữa nhanh chóng mà phản bội người con trai duy nhất – cũng là người chồng của chị, người bố của các con chị.
Giá như mỗi người bên cạnh thương chị hơn một chút thì có lẽ chị không phải bi quan đến vậy. (Ảnh minh họa)
Rồi họ nói khóe chị rằng “Bố mẹ muốn ở với con để chăm sóc các cháu cũng là để cho con đỡ tủi thân”. Nhưng trong thâm tâm, họ chỉ sợ một mai chị bán hết nhà cửa này đi. Vì trên giấy tờ, chồng đã cho chị đứng tên, nói vậy không phải chị được hưởng không từ anh, mà là số tiền hai vợ chồng tích góp để mua căn hộ đẹp thì phần nhỉnh hơn thuộc về chồng chị.
Những ngày bố mẹ chồng ở bên chị đã thật khổ sở. Nỗi đau chưa nguôi ngoai thì họ cứ thổi phồng và gợi nhắc chuyện cũ làm chị muốn xóa, muốn quên nhưng cứ ám ảnh mãi.
Chị không thể thở được trong bầu không khí này khi mà ngày đêm bố mẹ cau mày tinh mắt hỏi chị đi đâu và làm gì. “Mày nhớ là chồng mày mới mất được vài tháng đấy nghen con dâu”.
Trong khi thâm tâm chị chưa một lần nghĩ đến việc đi bước nữa, nhất là giây phút khi nhìn hai đứa con vịn nắm lấy tay mẹ mà lắp bắp “B...ố đ..â..u m..ẹ...”. Đứa con lớn của chị được 5 tuổi, nhiều khi con hỏi chị cũng chỉ biết nói “Bố đi xa rồi con”, rồi cứ thế nước mắt chị mặn chát cổ họng nghẹn ứ, không thể nói thành lời.
Chị đau đớn về tâm hồn và thể xác là thế. Cuộc sống góa bụa của chị thật không dễ dàng, hằng ngày chị đi làm ở công ty, đứa con có hôm gửi trẻ có hôm bố mẹ chồng trông nom giúp.
Chị thương con còn nhỏ mà đã không thể nhìn thấy bố, rồi chị lo tương lai của chúng, sẽ thế nào khi khôn lớn nhìn bè bạn đều có một gia đình hoàn chỉnh trong khi chúng lại không như thế.
Chị lo nghĩ nhiều là thế. Nhưng đáp lại vẫn là cái không tin tưởng của họ, chị sống trong sự dò xét soi mói bố mẹ chồng, họ hàng, bà con.
Mẹ ruột chị nhiều lần khuyên ngăn “Thôi mày cố nói khéo thế nào để về ở với mẹ và bán căn hộ này đi mà dành dụm tiền lo cho tương lai hai đứa con”. Chị cười nhạt nhẽo, bán lúc này thì có phải chị đúng là người đàn bà bạc tình vì tiền bạc và nghĩ cho mình thôi không.
Rồi chị cố sống như thế. Chị đã ước người ra đi là chị chứ không phải anh để chị không đau đớn đến thế này, cuộc sống đã phủ lấp một màu đen u tối đổ sập vào con mắt nhìn của chị. Giá như mỗi người bên cạnh thương chị hơn một chút thì có lẽ chị không phải bi quan đến vậy.