Dân Việt

Nhờ mẹ chồng “cao tay”, tôi “cướp” lại được chồng

T.Phương (Hà Nội) 28/12/2014 15:00 GMT+7
Nghe mấy chị em đồng nghiệp ngồi tám chuyện, kêu trời kêu đất, kể xấu mẹ chồng, tôi chợt mỉm cười. Trước tôi cũng từng như họ, cũng từng than vãn nọ kia, nhưng sau sóng gió vừa rồi, tôi nhận ra mẹ chồng tôi là người thật đáng quý, đáng trân trọng biết bao.

Tôi với chồng yêu nhau say đắm 5 năm mới đi đến hôn nhân. Thời gian đầu tôi thực sự hạnh phúc, chỉ có duy nhất một điều làm tôi nghĩ ngợi, đó là thái độ của mẹ chồng. Ngày anh dẫn tôi về ra mắt, mẹ tỏ ra khá lạnh lùng, khách sáo. Tôi hỏi anh có phải do mẹ ghét tôi không, anh trấn an tôi rằng đó là tính cách của mẹ rồi, nhưng tôi vẫn lăn tăn. Dù tôi cố gắng thân thiện, gần gũi với mẹ chồng tương lai thế nào, bà vẫn giữ khoảng cách làm tôi nản lòng.

img

Bà dạy cho tôi những kinh nghiệm chăm con tốt, thúc ép tôi tập luyện, ăn kiêng khoa học, đưa tôi đi làm tóc, mua sắm quần áo, giày dép mới (Ảnh minh họa).

Kết hôn rồi, chính thức trở thành con dâu của mẹ mà tình hình vẫn không cải thiện. Nhiều lúc tôi lại thèm được như mấy cô đồng nghiệp, bị mẹ chồng mắng mỏ, quát tháo, vặn vẹo đủ điều… Do có điều kiện chúng tôi dọn ra ở riêng ngay sau đám cưới nên tôi lại càng có ít cơ hội để lại gần mẹ chồng. Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu cứ nhàn nhạt, xa cách như vậy, cho đến một ngày…

Sau khi sinh đứa con đầu lòng, tôi “xuống cấp” trầm trọng. Người béo phệ ra, lúc nhúc mỡ, đôi mắt lúc nào cũng thâm quầng vì thức đêm chăm con, đầu tóc, quần áo bú xù… Tôi luôn trong trạng thái stress, căng thẳng, cáu bẳn, hơi chút là nổi giận, quát tháo… Bác sĩ bảo tôi bị trầm cảm sau sinh, một thời gian sau sẽ hết. Tôi cũng hi vọng thế bởi từ lúc sinh con xong, tình cảm vợ chồng tôi bắt đầu rạn nứt.

Bản năng của người phụ nữ mách bảo tôi có điều gì đó không ổn. Anh thường về muộn hơn, hay đi công tác dài ngày hơn. Trước anh vẫn thường bất chợt có những cử chỉ âu yếm như thơm má, hôn trán, cắn tai lúc tôi không để ý… nhưng giờ thì không. Chúng tôi cãi nhau, xích mích, to tiếng, thậm chí còn “chiến tranh lạnh” với nhau.

Ngày đầu tiên tôi đi làm lại sau khi sinh nở cũng là ngày tim tôi như bị xé tan thành ngàn mảnh. Buổi trưa hôm đó tôi nhận được một phong bì, mở ra tôi chết lặng. Trong phong bì đó là những bức ảnh giường chiếu của chồng tôi với một cô gái lạ mặt. Chưa kịp bình tĩnh trở lại thì cô tình nhân bé nhỏ của chồng gọi đến bảo tôi hãy buông tha cho anh, rằng anh yêu cô ta, muốn đến với cô ta… Tôi vô cùng tức giận và đau khổ. Tối về tôi đã làm ầm lên với chồng, trong lúc quẫn trí tôi bảo sẽ ly hôn. Anh ta không những không biết hối lỗi, xin tôi tha thứ mà còn thừa nhận tất cả, bảo tôi viết đơn, anh ta sẽ kí luôn.

Tôi ngồi ôm con khóc cả đêm đó. Nhìn đứa con thơ dại nằm ngủ trong vòng tay mình, trái tim tôi lại càng nhói đau. Chả nhẽ lại để con lớn lên mà không có cha bên cạnh, rồi nó sẽ thấy ghen tị, tủi thân khi nhìn bạn bè xung quanh có đủ cả bố và mẹ. Suy nghĩ đó khiến tôi bình tâm trở lại. Thương con, vì con, tôi tự nhủ phải giữ bằng được cho con một gia đình yên ấm, đủ đầy.

Tôi xuống nước, khuyên giải anh quay về với vợ với con, nhưng anh như bị “bỏ bùa”, không chịu chia tay với cô gái kia. Sự tủi nhục không giữ được chồng cộng với lòng tự trọng của một người đàn bà khiến tôi không thể nào giáp mặt kẻ thứ ba phá hoại gia đình mình. Đang lúc hoang mang không biết phải làm sao thì mẹ chồng tôi đến thăm cháu. Biết chuyện bà bảo tôi hãy bình tĩnh, cố gắng chăm con cho tốt, mọi chuyện để bà lo. Lần đầu tiên tôi thấy được sự dịu dàng, ân cần của mẹ chồng.

Nghe lời mẹ, tôi dồn hết tâm trí vào công việc và chăm sóc con. Thời gian đó, mẹ chồng thường xuyên đến phụ giúp tôi. Bà dạy cho tôi những kinh nghiệm chăm con tốt, thúc ép tôi tập luyện, ăn kiêng khoa học, đưa tôi đi làm tóc, mua sắm quần áo, giày dép mới. Càng lúc tôi càng thấy gần bà hơn, điều mà tôi luôn ao ước từ khi còn chưa cưới.

Nhờ có sự giúp đỡ của mẹ chồng mà tình hình của tôi được cải thiện đáng kể. Vóc dáng tôi thon gọn hơn. Đầu tóc, quần áo chỉnh chu hơn. Đồng nghiệp ở cơ quan còn khen tôi ngày càng có sự mặn mà, quyến rũ của gái một con. Nhờ đó mà tôi thoát khỏi trầm cảm, thấy yêu đời, vui vẻ hơn rất nhiều.

Chồng tôi cũng có sự thay đổi. Anh ở nhà nhiều hơn, chơi với con, chăm con, tỏ ra ân cần và nói chuyện với tôi nhiều hơn, thậm chí còn giúp tôi làm việc nhà. Anh xin lỗi tôi và mong tôi tha thứ cho lỗi lầm của anh. Tình cảm giữa hai vợ chồng ngày càng tiến triển tốt.

Tuy không khí gia đình đã hòa thuận, yên ấm trở lại, tôi vẫn băn khoăn về cô bồ kia của chồng. Không hiểu sao không thấy cô ta gây sự nữa. Lúc chuyện vỡ lở, ngày nào cô ta cũng gọi điện khiêu khích, trêu ngươi, làm khổ tôi. Mãi về sau, cô em chồng mới nói cho tôi biết. Thì ra mẹ chồng tôi đã tìm đến gặp cô ta, yêu cầu và cảnh cáo không được phép gặp chồng tôi nữa, nếu còn tiếp tục bà sẽ không để cô ta sống yên thân. Dằn mặt cô bồ của con trai xong, bà quay ra trách mắng thằng con duy nhất của bà, phân tích thiệt hơn và khuyên bảo chồng tôi quay về với vợ con.

Nhờ sự “dạy dỗ” của bà và những thay đổi tích cực ở phía tôi mà chồng tôi đã nghĩ lại, chấm dứt hẳn với tình nhân. Đúng là “trong cái rủi có cái may”. Bây giờ anh đối với hai mẹ con tôi còn tốt gấp mấy lần trước khi đi ngoại tình. Khoảng cách giữa tôi và mẹ chồng cũng rút ngắn lại. Tình cảm hai mẹ con ngày càng thân thiết. Tôi ngày càng hiểu bà hơn, biết ơn, yêu quý và trân trọng bà hơn. Tôi thấy mình thật may mắn và luôn thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi thêm một người MẸ !