Cô con gái "bất trị"
D.H.M (SN 1988, Cầu Đất, Hải Phòng) sinh ra trong một gia đình giàu có, bố M. có công ty riêng. Còn mẹ của M. buôn bán có tiếng trên một con phố sầm uất nhất thành phố Cảng. Từ khi lọt lòng, cô chưa biết đến mùi của sự túng thiếu, khó khăn là gì. Cô tiểu thư ấy càng được cưng chiều hơn khi là con gái út của gia đình, trên cô còn có hai người anh trai.
Tuy nhiên, sự giàu có đó khiến M. sinh hư. Bố mẹ M. cũng là người nghiêm khắc, dù bận kinh doanh nhưng họ vẫn rất quan tâm đến con cái, bằng chứng là hai người anh của cô đều học giỏi, có công danh sự nghiệp rất ổn định, người anh lớn hiện đã định cư ở nước ngoài.
Trong khi đó, M. lại ngang bướng từ bé. Mẹ M. chia sẻ: “
Vốn vì thương là con gái, lại út ít, nên chưa bao giờ động tay động chân đánh lấy một cái, đặc biệt chồng tôi lại thương yêu con bé, chiều chuộng lắm nên thành ra nó sinh hư”.
Học hết cấp 2, M. không đỗ được vào trường công lập, cô học cấp ba tại một trường dân lập vốn tập trung nhiều thành phần học sinh nghịch ngợm. Vừa có tiền, vừa có nhan sắc đẹp, M. được săn đón như một bà hoàng ở trường, đàn ông nhìn thấy cô đều muốn theo đuổi, cũng từ đó M. mải chơi, mải yêu hơn mải học.
Hết cấp 3, M.đã biết hết đủ thứ ăn chơi. Cô mê đi bar, đặc biệt M. còn nghiện cờ bạc. Bố mẹ M. đã nhiều lần ngã ngửa khi tiểu thư của họ đi biệt tăm nhiều ngày, rồi trở về với đống giấy nợ vài trăm triệu và xin bố mẹ cứu giúp.
Thậm chí, những cuộc vui quên ngày tháng, phóng túng tự do của cô còn mang lại hậu quả là 2 lần chính mẹ của cô đã phải đưa cô đi phá thai khi cái thai đã được 2-3 tháng. Còn những lần sau M. có kinh nghiệm, có tự tay giải quyết hay không thì chỉ có trời mới biết.
Đỉnh điểm, đầu năm 2009, dù mới 22 tuổi nhưng M. bị bắt lên phường vì tội tổ chức đánh bạc, và những người tham gia chiếu bạc của cô toàn những thành phần bất hảo đáng tuổi cha chú của M. Cảm thấy không yên tâm về người con gái này, bố mẹ cô quyết định bắt cô lấy chồng để hi vọng có gia đình, M. sẽ thay đổi tính nết.
Trưa nào cũng vậy, cô đều đều gặp tình trẻ của mình ở nhà nghỉ, hay khách sạn (Ảnh minh họa)
Cả hai ông bà đều nhắm anh L.V.N (SN 1978, An Lão, Hải Phòng) cho dù biết anh N. đã hơn 30 tuổi, xuất thân từ gia đình nông dân, chịu thương chịu khó, tốt nghiệp đại học xong anh chăm chỉ làm ăn, hiện đang là trưởng phòng vật tư cho công ty của bố M. Một mình anh N. đã nuôi được hai đứa em ăn học đại học trên Hà Nội, bố M. rất yêu quý chàng trai này và quyết định gả con gái của ông cho anh.
Anh N. không đồng ý, bởi anh cũng quá biết tiếng của cô tiểu thư con sếp. Lần cô bị bắt lên phường, chính anh ta là người đưa bố M. đi bảo lãnh cho cô về nhà. Cũng không ít lần anh thay bố cô mang tiền đi trả nợ cho xã hội đen. N. hiểu rằng lấy M. không khác gì anh gánh giúp gia đình sếp của nợ. Nhưng trước sự lạy lục, cầu cạnh của bố mẹ cô, và cũng là ân nhân của anh trong sự nghiệp, N. bất đắc dĩ đồng ý.
Còn M., tất nhiên cô cự tuyệt. Nhiều lầu gặp N. nhưng trong mắt cô không coi N. ra gì. Vừa trai quê, lại là trai già, người đen đúa, xấu xí, M. không thể nào chấp nhận được một ông chồng như thế. Và hơn nữa, cô không muốn lấy chồng, không muốn đang tự do lại bị đeo gông vào cổ. Nhưng nếu không lấy anh khoản nợ nửa tỉ đồng của cô sẽ không được bố mẹ chi trả. Bất đắc dĩ, họ làm đám cưới vào năm 2009 mà không hề có chút tình yêu.
“Máy bay bà già” mê “tình trưa”
Lấy nhau xong, M. được bố mẹ trả hết nợ, cho ra ở riêng tại một căn nhà khác của ông bà, lại hồi môn cho một cửa hàng quần áo, cô chỉ việc chăm cho cái thân cô và phụ trách shop thời trang đó, còn việc nhà cũng đã có người giúp việc, M. không phải mó tay vào.
Sau đó ít lâu, M. có thai vào cuối năm 2010, cô sinh một bé trai rất kháu khỉnh. Bố mẹ M. cũng mừng vì từ khi lấy chồng, mang thai và sinh con, N. chăm sóc, chiều chuộng cô như một người chồng đầy tình yêu thương. Ông bà đã lo anh sẽ không yêu thương M., nhưng mọi sự lo lắng của ông bà là thừa.
M. cũng ngoan dần, cô không còn ương bướng với chồng, cô cảm nhận được sự quan tâm thật lòng từ chồng của mình. Cô cảm thấy được quan tâm một cách đặc biệt mà chưa một người tình nào trước đó dành cho cô. Sự thay đổi thái độ của con gái đối với chồng mới là điều ông bà mừng nhất. Đến khi cháu ngoại tròn một tuổi cũng là lúc ông bà tạm thời tin tưởng vào đứa con gái ngỗ nghịch của mình.
Tuy nhiên, “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, con tròn năm cũng hết thời gian M. ở cữ. Cô bắt đầu cảm thấy thân phận của một người vợ đảm, mẹ hiền không phù hợp với mình. Cuộc sống ngày 3 bữa cơm nhà, mở mắt ra chỉ toàn tã với bỉm khiến cô ngột ngạt, khó chịu. M. cảm thấy ghen tị với những người chiến hữu của mình vẫn đang tự do bay nhảy.
Và dần dần, M. bắt đầu ngựa quen đường cũ, cô gặp gỡ với những chàng trai thành phố, những công tử bóng bẩy, sành điệu và biết cách chơi. Biết trưa chồng không về nhà, cô chuyển giờ hoạt động về đêm như trước đây thành những bữa tình trưa. Trưa nào cũng vậy, cô đều đều gặp tình trẻ của mình ở nhà nghỉ, hay khách sạn.
Sau giờ phút hoan lạc ấy, M. lại trở về gia đình và đóng vai người vợ ngoan hiền. Một bồ không đủ, M. cặp một lúc với nhiều người, tiền bạc không phải là điều M. cần, cái quan trọng nhất là “tình trưa” của cô phải trẻ, khỏe, đẹp. Cô chấp nhận lên giường với cả những người đàn ông mới chỉ gặp một lần hoặc nói chuyện qua điện thoại. Dần dần, cái tên M. bắt đầu nổi tiếng trong giới dân chơi vì mê “tình trưa”.
Sự đổ đốn của M. ngày càng trầm trọng khi trưa hoan lạc với người tình, chiều cô lại ngồi xếp bằng đánh bạc ngay trong shop quần áo, hoặc để cửa hàng cho nhân viên trông coi, còn mình đi ăn chơi.
Và chồng cô, anh N. đã biết được sự thật về vợ mình qua một cậu nhân viên trẻ của anh. Chẳng cần mất nhiều công rình rập, anh N. nhanh chóng bắt được quả tang vợ với nhân tình. Và tất nhiên, anh không thể chấp nhận được việc bị “cắm sừng quy mô lớn” như vậy. N. tìm đến bố mẹ M. xin trả lại con gái, nhà cửa, thậm chí cả công việc cho ông bà, anh chỉ nhận quyền nuôi con. Và người đàn ông ấy ra đi khỏi căn nhà sang trọng chỉ với một vali quần áo và đứa con nhỏ trên tay. Cuối năm 2012, họ chính thức li hôn.
Người đàn ông vị tha
M. cũng chẳng nuối tiếc gì người chồng vốn chưa bao giờ yêu cô ấy. Cô vui vẻ chia tay chồng, có hơi tiếc đứa con, nhưng M. nghĩ rằng “của nhà trồng được”, M. vẫn có thể đẻ đứa con khác với một người chồng mới, còn bây giờ, cô phải ăn chơi, ăn chơi cho thỏa những ngày tháng bị giam hãm trong cái gọi là “hôn nhân” ấy.
Còn bố mẹ M., ông bà không biết giấu nỗi nhục của mình vào đâu, nhục nhã về đứa con gái đàng điếm đã đành, ông bà còn áy láy hơn khi làm lỡ dở cuộc đời vốn rất đẹp của người rể hiền. Quá giận M., họ thu về tất cả những gì đã cho cô, đuổi cô khỏi nhà để cô tự lo cho cuộc sống của mình. Cũng bắt đầu từ đó, M. sống cuộc sống tự do nhưng không gia đình.
Nói rằng đuổi con gái đi, nhưng tháng tháng M. vẫn về nhà xin tiền bố mẹ, ông bà không cho thì cô đi xin anh cả, anh hai, hoặc M. đi vay nặng lãi để ăn tiêu rồi gửi giấy nợ về cho bố mẹ. Cô đã sống như thế hơn năm trời, và những cuộc ăn chơi thâu đêm suốt sáng làm nhan sắc M. tàn tạ nhanh chóng. Năm 2014, M. mới chỉ 26 tuổi nhưng cô đã không khác gì người đàn bà ngoài 30. Nhan sắc mất đi, tiền không có, nhà cửa không, dần dần những người đàn ông bên cô cũng dần biến mất.
M. tâm sự: “C
hỉ đến khi nhận thấy tuổi xuân trôi qua và mình đã mất tất cả mới thấy quý trọng những gì đã là của mình”. Và cô bắt đầu thấy nhớ cái hơi ấm của một gia đình mà cô đã từng có. M. muốn nhận được sự quan tâm, che chở từ người chồng mỗi khi đau ốm, muốn được tận hưởng cái cảm giác khi thấy con trai mình biết lẫy, biết bò.
Cuối năm 2014, con trai của M. cũng đã hai tuổi, cô chạnh lòng khi không được nghe con gọi mẹ lúc tập nói. Đến lúc này, M. mới thấu hiểu đầy đủ nhất sự thiêng liêng của gia đình. M. tìm về với chồng từ tháng 10/2014 để xin được gặp con. Cô đã bật khóc khi nhìn ánh mắt ngơ ngác của đứa bé với người mẹ của nó. Người phụ nữ ngang tàn ấy đã biến mất, thay vào đó là sự yếu đuối, tàn tạ đến đáng thương.
Họ gặp nhau nhiều hơn, M. cũng xin bố mẹ cho được trở về với gia đình. Mọi sự hối hận của cô vẫn không là muộn, khi chính anh N. là người chủ động dang rộng vòng tay đón cô quay trở lại.
M. tâm sự: “Chồng tôi giận tôi, nhưng anh không hận, trong thâm tâm anh vẫn mong tôi thay đổi. Và khi cảm nhận được điều đó, anh đã mở lòng để tôi về với gia đình. Đêm Giáng sinh vừa rồi, gia đình tôi đã đi chơi rất vui. Sang năm mới, tôi sẽ về ở với bố con anh. Tôi hiểu anh yêu tôi, đó không phải tình yêu trai gái hay xác thịt phù phiếm, đó là tình yêu của tình thương và trách nhiệm. Tôi biết ơn anh vì đã mở lòng”.