Dân Việt

Thành phố này chả nhẽ không có chỗ cho anh?

Như Thủy 06/01/2015 00:00 GMT+7
Gần Tết, anh bị giảm biên chế... và không ngờ để tìm được một công việc lại khó khăn đến thế?

Mấy hôm nay nhiều đêm anh mất ngủ, thấy khó nghĩ quá. Chả là công ty anh giảm biên chế, mà cũng sắp đến Tết rồi.

img Anh không muốn mình lại trở thành gánh nặng của vợ (Ảnh minh họa)

 

Lúc biết mình nằm trong danh sách nhân viên bị giảm biên chế, anh cũng đã từng nhủ lòng rằng, biết đâu trong cái rủi lại có cái may. Có thể sau này mình sẽ tìm được công việc mới lương cao hơn. Dù gì anh cũng đã có gần 8 năm kinh nghiệm, mặt mũi cũng sáng sủa, thông minh chắc chả mấy thời gian mà tìm được việc mới.

Thế nhưng tìm việc cả tháng nay rồi mà vẫn chưa đâu vào đâu, công việc ngon thì lại lắm người tài nhòm ngó, công việc bình thường thì anh sợ lương không nuôi nổi vợ con. Dù gì từ trước đến nay, anh vẫn là người kiếm tiền chủ yếu, ngày xưa thương vợ nên muốn vợ làm công việc nhàn hạ, lương thấp cũng được, đi làm cho có đồng ra đồng vào thôi.

Cuối tháng nào anh cũng đưa lương cho vợ, chỉ giữ lại một ít gọi là phòng thân, anh có lập một tài khoản ngân hàng và xem như là quỹ đen, vợ không hề biết. Cuối tháng vừa rồi, anh phải trích từ quỹ đen ra coi như tiền lương, để trấn an vợ là anh vẫn đi làm như bình thương.

Nhưng giờ anh thấy mông lung quá, chả nơi nào gọi đi phỏng vấn cả, anh không thể ngày nào cũng xách laptop ra quán cà phê ngồi thiền suốt 8 tiếng được.

 Nửa tháng trước anh còn ngủ ngon được chứ, nửa tháng sau đêm nào anh cũng trằn trọc. Tiền cà phê cà pháo, tiền tiêu giết thời gian, rồi tiền giả vờ làm lương đưa cho vợ nữa khiến cái quỹ đen của anh cũng chả còn mấy đồng. Thế thì đến cuối tháng này biết đào đâu ra tiền mà đưa lương cho vợ đây?

Bao nhiêu lần anh muốn nói đại với vợ  vì điều này có ai mong muốn đâu, để được ở nhà, để khỏi phải lang thang, vật vờ ngoài đường ngoài chợ như thế. Vậy mà cứ nhìn thấy vợ tất tả cơm nước, chăm con, anh lại thấy không nỡ... Anh không muốn vợ anh phải buồn thêm, phải thấy anh là gánh nặng.

Đông hồ điểm gần 3 giờ sáng, anh rón rén ra ngoài ban công đứng hút thuốc. Đêm Hà Nội thật yên tĩnh, thành phố này chả nhẽ không có chỗ nào cho anh?

 Đêm nay gió lạnh quá. Bỗng nhiên anh cảm nhận được hơi ấm. Vợ anh đang vòng tay ôm anh từ phía sau. Anh giật mình khi nghe thấy vợ nói nhỏ: “Cố lên anh, mọi khó khăn rồi sẽ qua thôi”. Anh im lặng, cũng bởi anh quá bất ngờ pha chút hoang mang với câu hỏi: "Vì sao vợ lại nói anh như thế? Anh đã che giấu rất giỏi cơ mà?".

 “Em biết hết rồi, chị Lan cùng công ty anh đã nói cho em biết. Là vợ anh cũng đã được gần chục năm, chả lẽ em lại không cảm nhận được anh đang cảm thấy bất an sao? Em đã gọi điện cho chị Lan để hỏi xem ở công ty anh có gặp phải khó khăn gì không thì chị ấy đã cho em biết tất cả... Không sao đâu anh. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Tiền lương của em và một phần tiền lương của anh nữa, em đã gửi tiết kiệm nên tạm thời chúng ta sẽ không gặp khó khăn gì đâu. Lạnh rồi, vào ngủ thôi anh!”

Lời nói thủ thỉ của vợ và vòng tay ấm áp của em khiến anh như trút được hết những gánh nặng, những lo nghĩ, dằn vặt đeo đuổi anh suốt những ngày qua. Anh cứ đi theo vợ như kẻ mộng du, vòng tay ôm vợ và rồi anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.