Tôi gần 40 tuổi, có gia đình và hai con, chưa già nhưng cũng không còn trẻ để bắt đầu lại mọi thứ. Ba năm trước tôi đi làm cho một doanh nghiệp nước ngoài, chồng làm giảng viên một trường có tiếng ở thủ đô. Chúng tôi yêu nhau bốn năm thì cưới. Nói chung cuộc sống gia đình hạnh phúc và chúng tôi sống cùng bố mẹ chồng.
Cô ta muốn được sống với chồng tôi, được anh quan tâm như trước chứ không phải người em gái như giờ. (Ảnh minh họa)
Sau khi chồng sang, tôi ở nhà với con lớn và mang bầu, vẫn đi làm bình thường, học thêm tiếng Anh. Phải nói việc nuôi và sinh con một mình vất vả nhưng tôi tin tưởng vào chồng vì anh là người có tài, tốt, có trách nhiệm. Tuy ít thể hiện tình cảm nhưng anh yêu con và gia đình. Do múi giờ cách biệt, tôi và anh đều bận nên ít tâm sự, tôi vẫn cố gắng trao đổi qua email hoặc skype để biết tình hình chồng.
Sau năm rưỡi, tôi sinh bé thứ hai, cháu cứng cáp, tôi xin nghỉ việc và qua một đất nước xa lạ với chồng. Ra sân bay đón mẹ con tôi là anh và một cô gái. Theo lời giới thiệu đó là người em làm cùng, cô ấy sang đây chữa bệnh và học master. Tôi và con mất vài tháng để ổn định chỗ ở, làm quen, linh cảm thấy anh giấu giếm điều gì đó nhưng rồi việc chăm con một mình khá vất vả làm tôi không để ý.
Tôi tự điều tra ra anh và cô gái đó đã sống với nhau sau nửa năm anh sang, cho đến khi tôi sang họ tạm chấm dứt. Cứ nghĩ lúc đó tôi sẽ làm ầm lên, nói ra tất cả nhưng không hiểu sao lại im lặng, coi như không biết không nghe và không thấy gì. Thỉnh thoảng gặp cô ta tôi vẫn đối xử tốt, coi như người bạn thân của chồng và tôi tập trung chăm chồng tốt hơn. Hình như chồng tôi vẫn quan tâm đến cô gái đó nhưng có vẻ nhãng ra. Tôi rất đau khổ nhưng cũng chẳng làm được gì vì thời gian chăm bé cũng làm tôi không còn lúc nào buồn.
Cách đây một tháng cô ta thú nhận mọi quan hệ với chồng tôi, đã lôi kéo anh ra sao, chồng tôi tốt đẹp thế nào, hai người đã có thời gian mặn nồng nếu không có sự xuất hiện của tôi. Cô ta yêu chồng tôi, lại đang mang bệnh gì đó, chả biết sống được bao lâu. Cô ta biết sai nhưng không sống được lâu nữa nên quyết theo đuổi tình yêu ấy, còn xin tôi quay về Việt Nam.
Cô ta muốn được sống với chồng tôi, được anh quan tâm như trước chứ không phải người em gái như giờ. Sau khi chồng tôi học xong vài năm nữa trở về cô ta sẽ trả lại chồng cho tôi. Đáng ra tôi phải khóc, phải chửi bới nhưng không hiểu sao lúc đó mọi thứ rất trống rỗng, tôi không nói được gì, chỉ ngồi nghe, lòng lại có chút thương cảm. Đó là cảm giác thật của tôi lúc đó.
Khi cô ta về rồi tôi mới khóc được, thật buồn cho cuộc đời. Những gì cô ta nói cũng chính là những điều tôi trăn trở. Tối đó chồng tôi về, dường như anh đã biết tất cả, tôi cũng kể lại mọi chuyện xem anh định thế nào. Đáng buồn là chồng tôi thú nhận cũng yêu thương cô ta vì bệnh hiểm nghèo nhưng anh cũng yêu cả tôi và các con nữa. Anh không hề xin lỗi, chỉ nói cần thời gian suy nghĩ. Sau đó anh xách đồ ra khỏi nhà, từ đó đến nay anh ở lại phòng lab ở trường, rất ít về nhà, hình như cũng không đến với cô ta.
Nhìn anh tiều tụy tôi cũng thương, thương cả người tình của anh. Tự dưng người vợ chính thức như tôi lại như người ngăn cản hạnh phúc của họ, vậy mà hình như chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của tôi. Hai con tôi sẽ ra sao nếu không có cha dạy bảo khi trưởng thành? Tôi đã bỏ tất cả để sang đây cho con có cơ hội phát triển, hy sinh sự nghiệp đang rất tốt của mình vậy mà dường như chồng tôi và nhân tình của anh chẳng hề nghĩ đến.
Tôi cứ miên man suy nghĩ liệu có nên ly dị cho họ đến với nhau hay mình phải nhường chồng cho cô ta một thời gian? Tôi còn yêu chồng và hai con, giải pháp nào cho chúng tôi? Tôi không thể chia sẻ với hai bên nội ngoại vì không muốn làm ông bà phiền lòng, một tháng nay cuộc sống của tôi trở nên u buồn và bế tắc lắm. Mong các anh chị với kinh nghiệm sống tốt hơn sẽ cho tôi giải pháp để có kết cục tốt đẹp.