Dân Việt

Và em cũng trở thành người dưng

ĐG 12/01/2015 15:20 GMT+7
Cho tới chừng nào anh mới có thể học được cách quên như em đã làm?

Anh trở  về nơi góc phố xưa. Kỉ niệm giờ đã đóng một màu rêu phong. Những con phố như co mình lại trong giá lạnh hoặc có thể là khép mình vì không nhận ra anh.

Anh đã đi quá xa nơi này, xa em, xa những kỉ niệm ngọt ngào ngày hai đứa chung đôi. Vì thế khi anh về, con phố ấy bỗng hóa thành xa lạ. Và em cũng trở thành người dưng.

Những ngày mùa đông năm ấy, anh nắm tay em, thổi vào lòng bàn tay hơi thở để xua tan đi cái gái lạnh. Em nhìn anh hạnh phúc. Em chủ động ôm chầm lấy anh. Em nói em sẽ không bao giờ buông cánh tay ngay cả khi chúng ta có giận hờn. Kí ức đó, chẳng bao giờ anh quên. Nhưng ngày hôm nay quay lại, anh đưa tay ôm lấy chính mình. Vì em đâu còn chờ anh nơi đó.

Con phố này trước đây thân quen quá đỗi giờ mọi thứ trở nên xa lạ. Anh lạc lõng trong từng ngõ ngách để tìm em. Nhưng em đâu còn ở đó. Em đã bước sang một con đường mới, con đường không có bóng hình anh. Anh đã muốn hét lên để tìm em trong nỗi đau tột cùng. Vậy mà anh chỉ biết im lặng bởi vì, chính anh, chính anh chứ không phải ai khác đã buông tay em.

img
Anh đã muốn hét lên để tìm em trong nỗi đau tột cùng (Ảnh minh họa)

Người ta nói với anh rằng, sau khi anh đi, em đã đứng đợi anh ở những con đường quen thuộc ấy. Em đợi trong vô thức, trong đớn đau. Nhưng họ cũng nói em không hề hận. Ngay cả tới khi em quyết định quên anh em cũng không một lời oán thán. Phải chăng vì tình yêu sâu sắc đó của em mà ở một phương trời mới anh đã không thể mở lòng để yêu ai.

Ngày anh đi, mọi người nói với anh rằng cuộc tình nào rồi cũng sẽ qua. Anh rồi sẽ quên em, sẽ yêu người con gái khác. Anh trốn chạy, anh tắt mọi liên lạc để không nhớ về em. Giấc mơ một cuộc sống giàu sang nơi xứ người khiến anh từ bỏ thứ tình yêu đầu đời trong trắng của hai ta.

Có đôi lúc, một mình đi trên những con đường vắng nơi đất khách, anh đã nhớ em đến cồn cào. Không biết bao lần anh muốn gọi điện cho em, muốn nhắn cho em vài dòng nhưng anh không đủ can đảm. Anh đã ra đi đường đột quá, anh đã gieo vào lòng em những nỗi đau vì thế anh buộc phải tàn nhẫn tới cùng vì anh không thể khiến em thêm hi vọng.

Anh từng nghĩ đau đến mấy rồi anh cũng sẽ quên. Anh đã lên kế hoạch cho việc gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài và kiếm một người vợ. Nhưng anh không làm được. Anh yếu đuối hơn anh nghĩ.

Cuối cùng anh quay trở về, không phải để tìm em mà để tìm lại chính con người mình. Anh biết, giờ em đã bình yên bên một người đàn ông khác. Quá khứ đã ngủ yên trong em. Nhưng anh vẫn phải quay về để cảm nhận được nỗi đau mà năm xưa em một mình gánh chịu. Có lẽ điều đó sẽ giúp anh nguôi ngoai đi phần nào. Nhờ thế, biết đâu, trái tim anh có thể yêu lại một người khác ngoài em.

Đêm nay, con phố này lạnh lắm. Một mình anh nhớ em, như biết bao đêm mà em đã từng khóc thầm trong tuyệt vọng khi anh ra đi. Em đã mất bao lâu để quên anh? Cho tới chừng nào anh mới có thể học được cách quên như em đã làm?