Chồng chị, một người đàn ông lịch lãm và tài giỏi luôn hết lòng yêu thương vợ con. Anh không những chỉ tốt với mấy mẹ con chị, mà còn tốt cả với họ hàng nhà vợ. Cái nhà của bố mẹ chị anh xây cho, 3 đứa em một tay anh lo liệu xin việc, rồi còn bao nhiêu đứa cháu, họ hàng đều đến nhờ vả anh khi có công to việc lớn. Chị đã từng rất hạnh phúc, luôn cố gắng làm tròn bổn phận chăm sóc bố mẹ chồng và con cái.
Bao năm nay, chị chưa 1 lần mở hay lục lọi đồ đạc trong phòng làm việc của chồng. Vậy mà hôm đó sau khi lau xong cái bàn, chị lại tiện tay lôi ngăn kéo dưới mà bình thường anh luôn khóa nhưng hôm ấy lại quên. Tay chị run lên khi nhìn thấy chiếc ảnh được đóng khung đẹp đẽ, trong đó có 1gia đình, nhìn họ như đang hạnh phúc lắm với bố mẹ và 2 đứa con.
3 ngày ở Úc cùng với cô bạn thân chị đã tìm hiểu được toàn bộ sự việc. Anh có thêm 1 gia đình bên Úc và đứa con đầu của họ kém thằng lớn nhà chị 5 tuổi. Vẻ mặt hạnh phúc và cử chỉ ân cần của anh đối với chị ta hệt như lúc anh ở Việt Nam với chị.
Một tuần nằm bẹp trên giường nhưng chị vẫn chưa tìm được giải pháp nào. Gọi anh về để làm rõ ư? Rồi anh lại xin lỗi và đổ tại cho thời gian xa nhà bên đó, và chị cũng chẳng thể ngăn họ không được gặp nhau vì dù gì giữa họ cũng đã có 2 đứa con. Ly hôn ư? Chị sẽ được gì sau khi ly hôn, và làm vậy chẳng khác gì dâng hiến chồng cho chị ta. Hay gặp chị ta và đánh ghen 1 trận? Chị chẳng còn sức mà đánh ghen, mà người phụ nữ kia cũng chỉ là nạn nhân như chị, cô ta cũng không hề biết anh đã có gia đình ở Việt Nam.
Bế tắc, nhưng rồi chị chọn giải pháp im lặng. Có lẽ im lặng với chị lúc nay là tốt nhất, vừa tránh tổn thương cho tất cả mọi người, cứ như bao năm qua chẳng tốt hơn sao?
Chị làm đơn xin nghỉ hưu sớm, thông báo với gia đình rồi lên chùa ở, hàng tháng anh và các con vẫn đến thăm chị đều đặn, ai cũng khuyên chị nên về nhà. Nhưng ý chị đã quyết, chị sẽ giữ im lặng mãi mãi, ở nơi thanh tịnh này có lẽ lòng chị yên bình hơn.