Nhớ người cũ
Đến bao giờ ta mới tự thôi bỏ
Những vấn vương về mối
tình xưa cũ
Về màu áo đã nhuộm màu ủ rũ
Về nụ cười đã tắt tự hôm nao?
Đến bao giờ ta mới thôi ước ao
Về những điều không thuộc về hiện tại
Về phút giây mà tháng năm không lưu lại
Một con người đã từng lạ rồi quen?
Có khi nào tim này hết băn khoăn
Hết nghĩ ngợi về buồn vui quá khứ
Không bâng khuâng về đoạn đường lữ thứ
Không để mình lạc lõng giữa phố đêm?
Có lúc nào đầu óc sẽ êm đềm
Trong mỗi cái hít sâu của hơi thở nồng đượm
Trong bước chân được quay về nhặt lượm
Một chút an lành, một chút mãi an
nhiên?
Rồi đến lúc ta mong mình bình yên
Giữa vô cùng của không gian
vô tận
Giữa nỗi buồn nó cứ mãi tiệm cận...
Đến bờ vực của một sự chia
ly...