Tôi 24 tuổi, làm hướng dẫn viên cho một công ty du lịch của thành phố. Cách đây 2 năm, khi mới ra trường, với tấm bằng tốt nghiệp loại ưu, tôi có việc làm ngay mà không phải vất vả xin xỏ, chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm việc làm.
Thực ra sếp của công ty nhận tôi về vì tôi đã có thời gian thực tập ở đây và sếp rất hài lòng với kết quả công việc của tôi. Trong một lần dẫn đoàn doanh nhân phía Bắc đi thăm quan, du lịch ở các tỉnh phía Nam, tôi đã phải lòng anh, một chàng trai Bắc có phong cách hào hoa, có văn hóa và cách cư xử rất ga lăng, lịch lãm.
Ngày chia tay nhau, anh bảo với tôi nhất định anh sẽ trở lại bởi tôi là “bến đỗ của con thuyền đời anh”.
Kẻ Bắc, người Nam nhưng chúng tôi không vì thế mà xa mặt, cách lòng. Thỉnh thoảng anh lại vào Nam thăm tôi khi có những chuyến công tác kết hợp với chuyện làm ăn, ký kết hợp đồng.
Không ngờ khi sống cùng chồng tôi mới biết mình đã bị lừa (Ảnh minh họa)
Tôi rất tự hào vì tình yêu của chúng tôi và cũng đã đưa anh về giới thiệu với ba má. Yêu nhau được hơn một năm thì anh cũng đưa tôi về quê để giới thiệu với bố mẹ anh. Cả hai bên gia đình đều hết lòng ủng hộ tình yêu của chúng tôi. Khi biết tôi có nhà riêng ở thành phố, bố mẹ anh cũng đồng ý để anh ‘theo vợ” chứ không bắt tôi phải “làm dâu” như những cặp vợ chồng khác.
Đám cưới của chúng tôi được tổ chức cả ở quê ngoại và quê nội. Điều lạ lùng là bạn bè của anh rất ít mà cũng không hề thấy có ai là “doanh nhân thành đạt” như lời anh thường tâm sự với tôi trước đó. Trước khi rời nhà chồng để vào Nam, tôi nghe mẹ chồng dặn anh rằng “vào đó cố gắng tìm lấy một việc làm tử tế mà sống”…
Cũng hơi băn khoăn chút xíu về những lời dặn dò ấy của mẹ chồng với chồng mình, nhưng sau đó tôi gạt đi vì nghĩ rằng anh rời công ty cũ ngoài Bắc để vào Nam lập nghiệp nên mẹ anh mới dặn dò như vậy.
Không ngờ khi sống cùng chồng tôi mới biết mình đã bị lừa. Thực ra chồng tôi chỉ học dở trung cấp tài chính thì bỏ ngang, anh chẳng có công ty, chẳng làm doanh nhân thành đạt gì ngoài cái vẻ bề ngoài hào nhoáng và tính “nổ”.
Đã 27 tuổi anh vẫn ăn bám vào bố mẹ và chờ đợi thỉnh thoảng chị gái lấy chồng xa nhà về dấm dúi cho em ít tiền. Lần tôi gặp anh trong đoàn doanh nhân đi thăm quan là do anh “đi thay” suất của một người bạn bị ốm đột xuất…
Xấu hổ trước việc chồng mình chẳng hề có nghề ngỗng gì, tôi âm thầm giấu ba má đi xin việc làm cho chồng. Nhưng quen chơi, nhác làm, việc gì anh cũng chê, chỉ làm vài hôm là bỏ. Tôi tỉ tê khuyên nhủ nhưng một là anh im lặng, hai là nhấm nhẳng bảo công việc đó không phù hợp với anh. Tôi thất vọng quá, mang tiếng là phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng nay tôi đang phải “nuôi báo cô” thêm ông chồng vô tích sự.