Vợ chồng sống với nhau thì tin tưởng nhau là chính. Tôi đã luôn nghĩ như vậy và giữ niềm tin đối với chồng nhưng anh đã cho tôi một bài học nhớ đời.
Tôi thuộc tuýp người khá kín đáo nên thay vì đưa mọi thứ lên Facebook thì tôi chọn cách chỉ đưa những gì không ảnh hưởng đến ai và không để người khác thấy được tâm trạng thật của mình. Chính vì thế mà từ khi cưới đến khi có con, mỗi sự kiện tôi chỉ đưa một hai bức ảnh gọi là thông báo với bạn bè, đồng nghiệp mà thôi.
Chồng tôi cũng không hay đăng ảnh gia đình, vợ con trên Facebook vì anh bảo: “Mình biết là được rồi, sao phải khoe nhiều người biết làm gì?”. Tôi nghĩ chắc do anh cũng có tuổi nên suy nghĩ cũng khác, không còn muốn nghe bạn bè bình luận về vợ con nên thế. Anh dùng mạng xã hội chủ yếu là vào xem bạn bè đang nói gì, có gì mới còn mình thì gần như rất ít viết trạng thái. Đôi lần tôi đăng ảnh hai mẹ con và đánh dấu tên anh vào thì anh cũng không bình luận gì.
Vì quan tâm đến chồng nên mỗi lần đến cơ quan, đăng nhập vào Facebook, theo thói quen, tôi lại đưa mắt nhìn xem tên anh có hiện sáng trên cửa sổ chat hay không. Hầu như lần nào câu chuyện cũng bắt đầu bằng câu nói: "Chồng đang làm gì?” và kết thúc sau đó khoảng dăm ba câu trong trạng thái bỏ lửng của anh. “Chắc là ông này lại đang ngồi làm việc hoặc chơi điện tử nên quên luôn cả chuyện đang nói với mình”, tôi đã nghĩ vậy và cũng không quan tâm lắm.
Cách đây gần một năm, anh nói với tôi là sẽ khóa Facebook vì: “Suốt ngày lượn lờ vào cũng tốn thời gian mà cũng chẳng giúp ích được gì”. Vì hai vợ chồng tôn trọng riêng tư của nhau nên anh nói vậy tôi cũng biết là từ nay không cần phải để ý đến anh trên Facebook xem anh thích gì, bình luận gì nữa.
Cho tới hôm cơ quan anh tổ chức du xuân đầu năm, trong bữa cơm tại nhà tôi, mọi người đều nửa đùa nửa thật khen tôi “hiền lành” và “không biết ghen”. Ban đầu tôi cũng nghĩ chắc do mình không hay gọi điện giục chồng về hoặc chồng mình đã chém gió gì đó về cách dạy vợ nên mọi người mới nói thế. Nhưng rồi anh Thắng, trưởng phòng quay sang nói với vợ rằng: “Em phải học tập Hà đi! Chồng nói chuyện, bình luận thoải mái với đồng nghiệp nữ trên Facebook mà cô ấy còn không nói gì, đằng này em cứ thấy anh like chỗ nào là nhảy dựng lên”. Nghe thấy thế, tôi bắt đầu thấy “nóng trong người” vì không hiểu chuyện Facebook của chồng là thế nào?
Cố nhịn cục tức đến khi mọi người ra về, tôi hỏi chồng: “Chuyện mọi người nói anh dùng Facebook là thế nào?”
Anh thản nhiên trả lời: “Mọi người trêu em đấy! Em biết thừa là anh khóa Facebook từ lâu rồi, em có thấy anh xuất hiện trên đấy bao giờ không mà phải nghĩ làm gì cho mệt”.
Tôi nghe chồng nói nhưng vẫn nghi ngờ. Buổi tối tôi vào Facebook tìm kiếm tên truy cập của chồng, đúng là không có gì. Tôi cũng thấy tin anh thêm một chút. Lúc sau đang chuẩn bị tắt máy tính thì tôi nghĩ đến việc lập một tên truy cập khác để vào. Thật bất ngờ là tôi đã bị chơi một cú ngoạn mục. Điều tôi không bao giờ nghĩ tới lại thành sự thật: Anh đã chặn Facebook của tôi.
Tôi gần như đứng hình trước máy tính gần mười phút khi đọc được những gì anh bình luận, nói với đồng nghiệp. Hóa ra khi không có tôi, anh là một con người khác. Anh đã đăng những trạng thái đầy sướt mướt và đầy tình ý kiểu: “Trời mưa thế này, cơ quan đi hết nên vắng tanh. Lúc này mà có em Lan, em Hằng ngồi cạnh thì còn gì bằng…”
Đọc những gì anh bình luận với đồng nghiệp mà tim tôi cũng nhức nhối. Toàn là: “Xinh thế”, “Nhìn em mặc bộ này đẹp hơn vợ anh”, “Nếu chiều nay bạn trai không đến đón thì anh xếp gạch đưa em về Lan nhé!”… Anh thản nhiên trêu ghẹo và buông lời tán tỉnh với đồng nghiệp như giữa chốn không người. Đặc biệt là anh coi tôi như không tồn tại, mà đúng là sau khi bị block thì tôi không tồn tại trên facebook của anh thật. Hóa ra vì tin chồng mà tôi bị anh lừa, bị anh biến thành con ngốc trước tất cả mọi người.