“Năm 2005, sau khi tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, người bạn đại học thân nhất của tôi – Mỹ Hân nhanh chóng trở thành người có danh tiếng trong nghề. Nhờ có ông bố lắm tiền, cô ấy mở được triển lãm tranh đầu tiên. Tôi tự thấy, tranh của mình so với tranh của cô ấy còn đẹp hơn gấp nhiều lần, nhưng gia cảnh nghèo khó nên tôi chỉ có thể đứng từ xa mà âm thầm ngưỡng mộ. Tôi biết, tôi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Tôi mang theo 300 nghìn cuối cùng trong nhà, chuyển đến thành phố khác với ước mơ đổi đời.
Ban đêm, tôi đến quán bar vẽ tranh phác họa chân dung cho người ta. Ban ngày, tôi trở về với căn phòng trọ chật hẹp 7m2 tìm cảm hứng sáng tác và vẽ điên cuồng, sau đó mang tranh của mình đi khắp nơi chào hàng. Nhưng không một nơi nào muốn mua tranh của một người vô danh như tôi, đáp trả cho tôi chỉ là những ánh mắt thờ ơ, lạnh lùng. Dần dần, cuộc sống của tôi ngày càng trở nên khánh kiệt. Có vài ngày, tôi thậm chí còn không có tiền để mua đồ ăn, chỉ có thể mót chút hoa quả, đồ ăn thừa của khách trong quán bar để ăn cho đỡ đói.
Đêm đó, tôi đang vẽ chân dung cho một vị khách thì bỗng nhiên ngất đi. Tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trong bệnh viện, phát hiện có một người đàn ông lạ đang đứng cạnh giường bệnh của mình. Thực ra, người đàn ông này cũng không tính là quá xa lạ. Tôi biết ông ta là chủ một công ty lớn, là một người đàn ông cao to, phong độ, tính cách phóng khoáng. Ông ta cũng là một khách quen của quán bar nơi tôi làm việc. Bác sĩ nói tôi vì đói quá dẫn đến tụt huyết áp nên mới ngất đi, khiến tôi xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng người đàn ông kia vẫn nhìn tôi rất dịu dàng. Ông ta nói: “Hồi trẻ, tôi cũng từng trải qua cảnh như cô. Tôi thấy cô là người có tài, sau này nhất định sẽ thành danh. Hãy để tôi giúp cô!”
Lúc ông ta mời tôi ăn cơm, sau khi chúng tôi uống hết hai bình rượu thì ông ta đột nhiên nắm tay tôi và nói: “Tôi có thể giúp cô nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhưng cũng có thể làm cho cô trắng tay chỉ trong tích tắc. Tôi muốn cô hiểu rõ mình nên làm gì, nếu chấp nhận đi con đường này.”
Tôi ngơ ngác ngồi đó, cảm thấy vô cùng hoang mang. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: “Nếu nắm lấy cơ hội này, mình có thể nổi tiếng gấp trăm lần Mỹ Hân. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, có khi cơm cũng chẳng có mà ăn...” Nghĩ đến đây, tôi trào lệ cắn răng hạ quyết tâm, sẵn sàng dâng mình cho ông ta. Nhưng đáng kinh ngạc là, ông ta lại ngăn động tác của tôi lại. Ông ta nói ông ta không cần tôi dâng hiến, ông ta chỉ cần tôi kết hôn với con trai ông ta – Trình Việt. Tôi lại càng ngạc nhiên. Con trai ông ta tôi cũng biết, là một người trẻ tuổi đẹp trai có tài, hiện đang làm phó tổng giám đốc công ty của bố. Về lý, anh ta là một chàng trai tốt như vậy, thiếu gì cô gái giỏi giang xinh đẹp cho anh ta lựa chọn, tại sao lại là tôi? Tôi tự biết mình cũng có chút nhan sắc, nhưng nhà thì nghèo rớt mồng tơi, sự nghiệp lông bông, lấy anh ta thì đúng là đũa mốc chòi mâm son. Chẳng lẽ anh ta có vấn đề?
Nhìn gương mặt ngơ ngác muốn hỏi của tôi, bố Trình Việt chặn lại ngay: “Đừng hỏi gì cả, sau này cũng đừng nên hỏi. Chỉ cần cô làm tốt phận sự của mình, tôi cũng sẽ cho cô được những gì cô muốn!”
Thế là tôi kết hôn với Trình Việt. Hôn nhân không tình yêu nên sau khi kết hôn, chúng tôi cũng chỉ như hai người xa lạ. Chỉ trong những lúc phải xuất hiện trong các sự kiện nọ kia, chúng tôi mới cùng nhau diễn cảnh vợ chồng mới cười tình cảm thắm thiết, còn phần lớn thời gian chúng tôi sống cuộc sống của riêng mình, không ai động chạm đến ai. Điều này càng khiến tôi tin tưởng thêm về suy nghĩ ban đầu của mình, nhưng tôi không nói ra.
Bố chồng tôi cũng không nuốt lời. Ông đưa tôi đến giới thiệu với những nhân vật nổi tiếng trong nghề, giúp tôi mở triển lãm tranh, thuê báo chí truyền thông đến viết bài PR. Rất nhanh, tôi đã chạm đến đỉnh cao danh vọng, trở thành nữ họa sỹ trẻ tuổi nổi tiếng nhất tại thành phố nơi tôi sống. Tiền tài, địa vị, danh tiếng, tôi đều có. Điều duy nhất khiến tôi tiếc nuối chính là cuộc hôn nhân vỏ bọc kia.
Một đêm, trên đường về nhà sau một bữa tiệc của giới họa sỹ, tôi phát hiện xe hơi của chồng mình đỗ ven đường. Tôi xuống xe muốn gọi chồng cùng về, nhưng nhìn xuyên qua cửa kính xe, tôi thấy chồng mình đang quấn quít cùng một người đàn ông khác. Hóa ra, chồng tôi thực sự là GAY! Lúc này, tôi đã hiểu mục đích của bố chồng khi lựa chọn tôi. Con ông ta cần một cuộc hôn nhân làm bình phong, còn tôi thì đang cần một chỗ chống lưng. Chúng tôi đều lợi dụng lẫn nhau, cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch.
Sau khi phát hiện sự thật, thái độ của tôi cũng không có gì thay đổi. Trước mặt người ngoài và ông bà nội, chúng tôi vẫn diễn cảnh ngọt ngào ân ái. Chỉ có tôi mới biết, trong những đêm dài trống vắng cô đơn, thâm tâm của tôi gào thét vì tuyệt vọng, chỉ muốn tìm một chỗ để phát tiết.
Bố chồng tôi là một lão hồ ly cao tay. Ông càng ngày càng cho tôi nhiều danh tiếng và địa vị cao hơn, khiến tôi ngày càng bị hãm sâu vào vòng xoáy đấy. Tôi không dám ly hôn, càng chẳng dám nghĩ đến chuyện ngoại tình, vì tôi biết thế lực của bố chồng tôi lớn thế nào. Ông ta có thể giúp tôi thành phượng hoàng sau một đêm, cũng có thể đạp tôi xuống bùn không thương tiếc, khiến tôi còn thê thảm hơn ngày trước.
Có lẽ con người muốn thành công thì đều phải trả giá, tôi chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy. Chỉ tiếc là, tôi đã phải đánh đổi hạnh phúc cả đời người cho sự nổi tiếng này, một cái giá không hề rẻ.