Trải qua cuộc hôn nhân không hạnh phúc, 28 tuổi, sau khi ly hôn, tôi đã từng nghĩ mình sẽ dừng lại để nuôi con trai 3 tuổi khôn lớn. Nhưng sau 2 năm ly hôn, tôi đã có quyết định mới cho cuộc đời mình khi gặp anh – người đã làm tôi thay đổi và có thêm niềm tin vào hôn nhân.
Anh năm nay 35 tuổi, hơn tôi 2 tuổi, là nhân viên ngành Điện lực. Anh là người giản dị, ít nói, sống tình cảm và hơn hết anh rất đồng cảm, chia sẻ cùng tôi.
Chúng tôi đến với nhau đúng nghĩa “rổ rá cạp lại” với bao hi vọng về một hạnh phúc lâu bền. Sau 4 tháng quen nhau, anh đưa tôi về ra mắt gia đình. Gặp mẹ anh, tôi thấy bà là người tâm lý, gần gũi. Là người phụ nữ từng trải nên vừa tiếp xúc với tôi lần đầu, bà đã “đi dép trong bụng” tôi. Bà nói bà rất thương bọn trẻ bị thiệt thòi vì bố mẹ ly hôn. Bà chủ dộng bảo tôi kết hôn với anh và tôi vẫn có thẻ dẫn con riêng về ở cùng gia đình.
Tôi đã bắt đầu cuộc sống mới như thế. Nhưng sống với nhau, tôi nhận ra mẹ chồng không phải như những gì tôi đã nghĩ. Tháng đầu tiên trôi qua trong hạnh phúc. Con riêng của tôi được cả nhà chiều chuộng, yêu quý.
Nhưng 1 tháng, rồi 2-3 tháng trôi qua, những mâu thuẫn dần xuất hiên và tăng lên. Tất cả chỉ vì chuyện con anh con tôi khiến tôi rất mệt mỏi. Do cùng độ tuổi với nhau nên hai đứa trẻ thường xuyên tranh giành, thậm chí đánh nhau. Chuyện trẻ con rồi cũng thành chuyện người lớn. Mẹ chồng tôi không còn cảm thông và bênh vực công bằng hai cháu như trước mà bênh cháu nội chằm chặp. Bà bênh cháu nội nhiều cái vô lý khiến tôi muốn hét lên mà bênh con trai của mình vì thấy tội cho con bị họ bắt nạt trắng trợn nhưng lại phải kìm lại.
Tôi nghĩ chỉ có cách tôi cùng con rời khỏi nhà chồng, mẹ con tôi sẽ sống như trước đây (Ảnh minh họa)
Ví như trong một lần tranh giành đồ chơi, hai đứa xô ngã nhau. Con anh chẳng may bị bầm mắt. Thế là mẹ chồng tôi xót cháu ruột nên thẳng tay đánh con tôi đau điếng. Mẹ chồng còn quát mắng con tôi bằng những lời cay độc: “Mày chỉ là cái ao nước lã thôi, ở đây làm gì để mà suốt ngày tranh giành với cháu tao? Tao thật hối hận khi mở lời cho mẹ mày mang mày về cùng”.
Có lẽ thằng bé cũng chẳng hiểu gì ngoài thái độ tức giận phừng phừng của bà. Vì thế con chỉ co rúm người, khóc òa lên rồi chạy về phía tôi. Thương con, tôi chỉ biết dỗ dành con nín. Còn chồng tôi tuy không có mặt ở nhà chứng kiến sự việc nhưng khi về nhà, được mẹ chồng tôi kể chuyện, chẳng cần biết đầu đuôi thế nào, anh chỉ vào mặt con tôi quát xơi xơi.
Tôi cảm giác lúc đó mẹ con tôi như lạc vào một thế giới không thuộc về mình. Nhưng nghĩ cuộc hôn nhân thứ hai của tôi vừa mới bắt đầu, tôi không thể kết thúc nó sớm được. Hơn nữa tôi nghĩ gia đình nào cũng có mâu thuẫn, thôi thì tôi cứ cam chịu để mẹ con tôi có một gia đình đúng nghĩa. Và cuộc sống của mẹ con tôi ở nhà chồng cứ thế trôi qua. Cho đến một ngày mẹ chồng đề nghị tôi mang con riêng trả về cho chồng cũ. Tôi lặng người vì hụt hẫng vì thái độ quay ngoắt 180 độ.
Thương con, một mặt tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn và im lặng, mặt khác tôi ra sức thuyết phục chồng để chồng nói chuyện với mẹ, để bà cho phép con tôi ở lại. Chồng tôi cũng nhiều lần ra sức thuyết phục bà. Sợ phải đưa con riêng về với chồng cũ, tôi bàn với chồng ra ở riêng nhưng anh bảo nhà cao cửa rộng thế này, tội gì phải ra ngoài ở cho vất vả. Thấy tôi chần chừ, mẹ chồng càng thúc giục. Đã có lúc tôi muốn bỏ tất cả mọi thứ để bế con ra đi vì đã quá mệt mỏi. Nhưng chính lúc này tôi phát hiện mình mang thai. Và tôi lại không đủ dũng cảm.
Mới hôm qua mẹ chồng lên phòng một mực bảo: “Hai đứa định chần chừ đến bao giờ nữa? Mẹ chỉ cho thời hạn một tuần nữa là hai đứa phải đưa thằng M về đâu thì về. Nó ở đây ngày nào là mẹ đau đầu ngày đó. Vài tháng nữa các con cũng có em bé, ở đây không ai chăm nó được đâu”.
Tối qua chồng tôi cũng bảo mẹ nói thế thì tôi nhanh mà đưa con về nhà ngoại vài tháng. Khi tôi sinh nở xong sẽ đón con về đoàn tụ. Chồng vừa nói vậy, lòng tôi đã quặn đau. Nước mắt tôi tuôn rơi vì tôi xót con quá.
Giờ tôi phải làm sao đây khi chồng cũ cũng đã lấy vợ, mà chắc gì người vô trách nhiệm như anh ta đã chịu chăm sóc con? Bố mẹ đẻ tôi đã già yếu, tôi không phụng dưỡng được mà giờ còn tại gánh nặng cho họ. Nhà chị gái tôi cũng đã có 3 con…Tôi nghĩ chỉ có cách tôi cùng con rời khỏi nhà chồng, mẹ con tôi sẽ sống như trước đây. Nhưng tôi ra đi, đứa con trong bụng tôi chẳng lẽ lại trở thành đứa trẻ không có bố? Tôi thật sự bế tắc quá, mọi người hãy giúp tôi với.