Khi tôi dẫn vợ tương lai về ra mắt gia đình, ngoại trừ mẹ tôi ra thì không có ai trong gia đình đồng ý. Nguyên do là vì Huệ “lanh” quá nên mọi người sợ sau này sẽ lấn lướt chồng. Mẹ tôi bảo lưu quan điểm “Thằng Tiến lù khù nên phải kiếm con vợ lanh lẹ một chút thì mới không bị chúng hiếp đáp”.
Vậy là tôi cưới Huệ.
Vợ tôi là một người phụ nữ có học. Nói về nhan sắc thì nàng không xinh đẹp lắm, nếu chấm nới tay một chút thì được 7 điểm trên thang điểm 10. Còn nếu như ai cho điểm gắt gao thì chỉ chừng 5,5 điểm. Nhưng với tôi thế là được.
Vợ tôi biết nấu ăn tuy không ngon lắm nhưng mỗi lần vô bếp thì rất chí thú. Vợ tôi cũng siêng năng dọn dẹp nhà cửa, chỉ trừ khi nào nàng bận quá thì thôi chứ rảnh rỗi thì lại quét quét, lau lau nên nhà cửa lúc nào cũng gọn gẽ, sạch sẽ.
Vợ tôi tánh tình rất vui vẻ, xởi lởi, gặp bà con hoặc bạn bè đến chơi thì rất nhiệt tình, ai ra về cũng khen. Còn gì nữa? Vợ tôi rất yêu chồng. Tôi nói có ngọn đèn trước mặt, 24 năm sống với nàng, tôi chưa bao giờ bị nàng nặng nhẹ một lời.
Tôi không phải là người đàn ông hoàn hảo đến nỗi vợ chẳng tìm ra điểm nào để chê trách. Thật sự thì tôi rất nhiều khuyết điểm. Tính tôi, như mẹ tôi nói là rất lù khù. Chơi với bạn, tôi luôn nhận phần thua thiệt. Tôi không hơn thua với anh em. Ai cần giúp đỡ gì thì tôi làm hết mình.
Tôi cũng hay nhậu nhẹt, nhất là hồi mới cưới còn trẻ khỏe. Mỗi lần tôi đi nhậu hoặc thỉnh thoảng nhậu say về thì vợ tôi thay quần áo, nhúng khăn ấm lau mình rồi giăng mùng cho tôi ngủ. Sáng dậy đã thấy có sẵn tô súp hoặc cháo nóng hôi hổi để tôi giải rượu.
Tôi cũng có nhiều thời gian thất nghiệp nhưng chưa bao giờ bị vợ cằn nhằn hay đối xử tệ bạc. Huệ chưa bao giờ lục bóp hay hỏi tôi chuyện tiền nong bởi tính tự giác của tôi rất cao, lãnh lương về là đưa cho vợ ngay, có việc cần chi xài đột xuất cao hơn “định mức” thì cứ nói thẳng, vợ tôi sẽ có cách thu vén dù tôi chẳng biết nàng thu vén bằng cách nào.
Vợ tôi là người phụ nữ chăm chỉ. Nàng làm việc với sự tập trung cao độ nên lúc nào hiệu quả cũng cao và được lãnh đạo tin cậy. Vì vậy, nàng được đề bạt làm sếp một bộ phận nhỏ, vài năm sau làm sếp một bộ phận lớn hơn, rồi lớn hơn nữa... Nhưng tôi chưa bao giờ thấy nàng mang áp lực, sự buồn bực của công việc về nhà...
Thế nhưng chẳng hiểu sao, mấy ông sếp của Huệ và cả đồng nghiệp của nàng mỗi khi gặp tôi đều nói: “Ông thiệt tội nghiệp. Chắc là khổ sở lắm với mụ sư tử phải không?”. Tôi ngạc nhiên, nhà tôi làm gì có con sư tử nào?
Vợ tôi còn chưa dám lớn tiếng với các con tôi thì làm sao mà dám hung dữ với chồng? Thế nhưng tôi nói điều đó chẳng ai tin. Họ nói vợ tôi ở công ty rất dữ dằn, đến sếp đôi khi còn phải chịu thua. Thế nên tôi nói vợ tôi hiền, không có ai tin, tất nhiên là trừ mẹ tôi dù năm nay bà đã hơn tám mươi tuổi. “Khôn ngoan đối đáp kẻ ngoài. Có sức thì ra ngoài tranh đấu với người ta chớ hơi sức đâu kiếm chuyện với người trong nhà, vợ mày như vậy là khôn”- mẹ tôi nói vậy.
Tôi càng nghĩ càng thấy mẹ tôi có lý. Và từ một người kín tiếng, không bao giờ nhắc đến vợ con trước mặt bà con, bạn bè trước đây; tôi bỗng đổi tánh, đổi nết. Hễ có cơ hội là tôi đưa vợ lên tận mây xanh với những lời có cánh, tưởng như trên thế gian này, không có người phụ nữ thứ hai được như vợ mình, tất nhiên là trừ mẹ tôi ra.
Có lẽ tôi nói về vợ hơi nhiều nên sau lưng đã có điều tiếng “thằng cha Tiến đội vợ lên đầu”. Thì đã sao? 24 năm chung sống với Huệ, tôi nghiệm ra rằng, tôi có đội nàng lên đầu thì cũng xứng đáng dù trong thực tế, không hề có chuyện đó mà tôi chỉ khen vợ, nịnh vợ thôi.
Tôi nghĩ vợ mình, mình khen chớ có khen vợ ông hàng xóm đâu mà sợ? Đúng là cái bọn nhiễu sự. Tôi bực quá kể lại với vợ chuyện này thì nàng cười cười: “Coi chừng nói trước bước không qua nghen, em đâu có hiền?”.
Tôi ngớ người ra. Vậy là sao? Đàn bà thật khó hiểu. Vợ tôi nói vậy, chẳng lẽ có một ngày, nàng đột nhiên thay đổi tính tình? Và khi ấy, trong nhà tôi thật sự có một con sư tử - con sư tử đã ngủ yên suốt một phần tư thế kỷ và sắp sửa vùng lên?