Trước đây, chị Lụa cũng đã từng nghĩ như họ. Chị có một gia đình hạnh phúc với hai đứa con xinh đẹp, kháu khỉnh và một người chồng vừa thành đạt, giỏi giang lại vừa hết lòng yêu thương vợ. Duy chỉ có một cái tính ở anh khiến chị phiền lòng, ấy là ghen tuông và gia trưởng.
Ngoài giờ đi làm, anh không cho vợ mình đi đâu khác. Anh kiểm soát chị chặt chẽ đến nỗi nếu có việc đột xuất, chị phải báo cho anh biết, xin phép anh rồi mới được đi, và phải trình bày đầy đủ thời gian, địa điểm để anh xác minh lại. Anh xét thấy hợp lý thì chị mới được đi. Không có ngoại lệ.
Chị òa khóc khi biết sự thật về sự ra đi của tình đầu năm xưa (ảnh minh họa)
Ban đầu, chị Lụa cũng rất khó chịu, nhưng dần thành quen. Vả lại, chị tự nhủ nếu không yêu chị, lo lắng cho chị thì anh cũng chẳng làm như vậy.
Cuộc sống gia đình chị đang yên ấm thì bỗng một biến cố xảy ra, đó là sự xuất hiện bất ngờ của anh người yêu cũ của chị Lụa - người mà chị đã từng yêu đến chết đi sống lại.
Hồi đó, cuộc tình đang đẹp thì anh bỏ ra nước ngoài không một lời từ biệt hay giải thích, bỏ lại chị sống trong đau khổ, dằn vặt, tự trách mình đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng gì mà đến nông nỗi người yêu bỏ đi quầy quả đến vậy. Tình yêu sâu nặng trở thành vết thương lòng rồi lâu dần thành một niềm hận thù, căm ghét. Phải rất lâu sau nỗi đau ấy mới lắng xuống để chị có thể mở lòng mình cho một người đàn ông khác, người mà sau đó đã trở thành chồng chị.
Giữa lúc chị đang yên ấm thì người cũ lại trở về như một bóng ma ám ảnh đời chị. Anh xin gặp chị dù chỉ một lần. Chỉ nhiều lần khước từ, nhưng rồi cũng mủi lòng, và sự thật về chuyện năm xưa được làm sáng tỏ.
Anh ta đã ra đi khi biết mình mắc bệnh ung thư, khả năng sống còn rất ít. Không muốn chị tổn thương, anh chấp nhận đóng vai một kẻ bạc tình. Anh muốn chị quên anh và bắt đầu lại với người khác nên đã bỏ đi Mỹ mà không tự biệt chị. Thế rồi ở Mỹ, anh lại không cam tâm đầu hàng số phận, anh tham gia một chương trình thí nghiệm y học, tự nguyện làm "chuột bạch" cho một phương pháp chữa trị mới với sự đánh cược 50-50: khỏi bệnh hoặc là chết.
Và rồi nghị lực, ý chí và niềm hị vọng của anh đã được đáp đền xứng đáng. Sau 6 năm, anh đã khỏi bệnh. Lúc này, anh chỉ có một mong muốn là về tìm lại chị, nhưng éo le thay, chị đã có một gia đình đề huề. Còn yêu thương nhiều nên anh cố níu kéo chị, nhưng chị đã có quá nhiều ràng buộc, không thể bỏ tất cả để đến với anh, nhưng cũng không có nghĩa là chị không có những phút xao xuyến, ngã lòng.
Tuy vậy, chị Lụa cũng chưa hề làm điều gì có lỗi với chồng. Việc "quá giới hạn" duy nhất mà chị từng làm là tựa đầu vào vai người cũ như một sự yên ủi, để anh vuốt mái tóc dài mượt mà của chị và cắt một đoạn tóc tặng anh, như là sự đoạn tuyệt với tất cả. Rồi họ chia tay, ai trở về chỗ nấy.
Chị Lụa không ngờ rằng tất cả những việc chị làm đều không qua nổi mắt chồng. Anh ghen tuông lồng lộn và không nghe bất cứ lời giải thích nào.
Thay vì thượng cẳng chân, hạ cẳng tay như những gã vũ phu, anh lại có một cách trừng phạt đáng sợ hơn, đó là cắt nham nhở mái tóc đẹp của vợ. Cứ mỗi lần nhớ tới chuyện cũ, anh lại cầm kéo cắt tóc chị không thương tiếc. Hết tháng này qua tháng khác, tóc chị chẳng thể dài ra nổi. Chị xấu hổ chẳng dám gặp gỡ ai. Rồi tức nước vỡ bờ, chị không thể chịu nổi đòn ghen quái đản của chồng mà phải đâm đơn li dị.