Ngày trước từ quê lên Sài Gòn học tôi đã quen anh, người qua một đời vợ, không tiền không nhà cửa nhưng tu chí làm ăn, không rượu chè cờ bạc trai gái. Gia đình ngăn cản hết lời nhưng tôi quyết bỏ nhà theo anh không một đám cưới. 5 năm trôi qua, con trai chúng tôi đã 3 tuổi, được ông bà ngoại chăm từ lúc 3 tháng đến giờ. Gia đình tôi cũng dần chấp nhận vì thấy chúng tôi yêu nhau.
Ảnh minh họa
Gần một năm trước cha mẹ tôi muốn mở một cơ sở nhỏ làm ăn, vì hụt vốn nên vợ chồng tôi hỗ trợ 35 triệu và giúp ông bà buôn bán. Kể từ đó vợ chồng không đi bán hàng riêng mà ở nhà hỗ trợ ông bà, tất nhiên là cha mẹ tôi lo ăn uống và tiêu xài cho cả hai vợ chồng. Vì quen xài thoải mái hồi còn đi làm ăn riêng nên giờ cha mẹ có chu cấp chúng tôi vẫn thấy không đủ. Mẹ tôi ở quê, thấy xài nhiều mẹ cũng hay cằn nhằn. Chồng tôi cho rằng công lao của anh mà mẹ lại như thế khi anh tiêu xài. Từ xưa đến giờ chồng tôi mê game, cơm ăn phải dâng tới miệng, ăn xong phải bưng xuống còn anh chỉ ngồi chơi game. Có hai vợ chồng không sao nhưng ở nhà tôi cha mẹ hơi khó chịu vì thói đó.
Công việc của cha mẹ càng thuận lợi thì công lao của anh cũng không phải nhỏ nhưng làm ra bao nhiêu anh xài hết. Anh không xài cá nhân nhưng lại mua những đồ dùng không cần thiết. Khi công việc thuận lợi hơn thì cha mẹ tôi lại vay hai đứa hơn 100 triệu. Tôi mừng lắm, ngày xưa cha mẹ lo cho tôi ăn học phải mượn nợ, giờ tôi muốn giúp mẹ làm ăn để không mang tội bất hiếu. Thế mà anh lại chửi bới tôi, nói không lo cho gia đình. Tôi ngọt nhạt tâm sự nhưng anh lúc nào cũng xem thường mẹ vợ. Người làm chung xưởng cũng khá bực vì anh lười và mê game. Đỉnh điểm khi tôi bảo sao anh ăn cơm không dẹp tô thì anh đánh tôi què chân. Tôi gọi mẹ rước về thì anh bảo cha mẹ tôi phải quỳ lạy anh mới được. Giờ tôi phải làm sao?