Khổ như có chồng nghiện ma tuý
Như bao phụ nữ Thái ở bản Pó Sập, sau khi học hết cấp 2, chị Pin lấy anh Vì Văn Vương và có với nhau 2 cô con gái xinh xắn. Cuộc sống tưởng cứ yên bình trôi đi nhưng ai ngờ, anh Vương lại nghe theo bạn bè lao vào ma tuý.
Chị Pin nhớ lại: Đấy là năm 2000, nạn ma túy đang càn quét nhiều bản làng ở vùng biên giới giáp Lào. Trong một thời gian ngắn, bản Pó Sập có tới 40% số người nghiện ma túy. Mới đầu, anh giấu không cho chị biết, sau thèm hút thuốc không thể kiềm chế, anh hút hít ngay tại nhà. Lần đầu đi nương về bắt gặp anh hút, tôi ngỡ ngàng không tin vào mắt mình, nước mắt cứ trào ra. Tôi đã thấy nhiều chị em trong bản gia đình tan nát do ma tuý rồi nên vừa đau khổ vừa lo lắng. Cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cùng bố mẹ chồng khuyên nhủ, động viên anh từ bỏ”.
Nhờ tình yêu của vợ, anh Vì Văn Vương đã từ bỏ ma tuý. Ảnh: Lê San
Bằng nghị lực phi thường và tình yêu thuỷ chung son sắt với chồng, chị Pin đã giúp chồng lấy lại sự tự tin trong cuộc sống và không còn nghĩ đến “nàng tiên nâu”. |
Vốn chịu thương chịu khó nên khi vợ và bố mẹ hết lòng khuyên nhủ, anh Vương cũng quyết tâm từ bỏ “nàng tiên nâu” bằng cách tự nhốt mình trong nhà. Nhưng cũng chỉ được 2 tháng anh lại tái nghiện, rồi bỏ sang bản bên Lào tụ tập bạn bè hút ma túy cả tháng trời…
“Bao nhiêu năm gắn bó, tình nghĩa với nhau làm sao mà bỏ mặc được. Chưa đầy một năm của cải, tiền bạc trong gia đình cứ đội nón ra đi. Nhiều lúc thấy chồng vật vã quá, tôi phải đi vay nặng lãi mua thuốc cho chồng hút” – chị Pin nói.
Cố gắng cải tạo vì vợ
Cứ tưởng anh chỉ nghiện hút, ai ngờ để có tiền mua ma túy, anh Vương đã nhận lời vận chuyển ma túy từ bản Muống, huyện Sốp Bâu, tỉnh Hủa Phăn (Lào) xuống Hà Nội theo hướng dẫn của một ông chủ giấu mặt. Mỗi lần có lệnh là anh Vương sang Lào, lấy hàng rồi ra thị trấn Mộc Châu bắt xe khách xuống Mỹ Đình, tại đây có người ra nhận hàng. Tiền công vận chuyển mỗi lần 2 triệu đồng. Đến lần thứ 4 thì anh Vương bị bắt và bị kết án 16 năm tù.
Chồng đi tù, bao nhiêu gánh nặng từ trồng ngô, lúa, chăn nuôi, chăm sóc bố mẹ già và 2 con nhỏ đè lên vai chị. Chị Pin gầy đen như que củi khô trên rừng. Đã thế, hàng tháng chị còn phải vượt mấy trăm cây số xuống Ninh Bình thăm chồng.
“Những lần gặp nhau, vợ chồng tôi không cầm được nước mắt. Nhìn chồng ngày càng gầy rộc đi, tôi chỉ biết động viên chồng cố gắng cải tạo” – chi Pin bộc bạch.
Nhờ cải tạo tốt, sau 11 năm thụ án, tháng 4.2012 anh Vương được ra tù trước thời hạn. Về nhà chưa được bao lâu, bạn bè cũ rủ anh hút lại, rủ tiếp tục buôn ma túy, nhưng anh từ chối thẳng thừng: “Nhìn vợ vất vả, già sọm đi, con cái nheo nhóc, tôi quyết tâm bỏ hẳn và cắt đứt quan hệ với những người bạn này. Để vực dậy gia đình, tôi áp dụng kinh nghiệm học hỏi được từ ngày trong trại để tính toán làm nương sao cho hiệu quả nhất, và đi làm thuê đỡ đần vợ con”.
Từ ngày anh Vương trở về và chí thú làm ăn, vợ chồng anh đã để dành, gom góp xây được ngôi nhà khang trang.